Ngón tay Cố Tịch Dao run rẩy nhận lấy khăn giấy, ngước mắt cảm kích nhìn Tôn Quân Hạo: “Cảm ơn…”
Nhưng mà liếc mắt nhìn Tôn Quân Hạo một cái, cô thiếu chút nữa là đã rớt nước mắt.
Vội vàng đứng dậy: “Thật xin lỗi, tôi đi nhà vệ sinh một lát.”
Đột nhiên xoay người, trước khi giọt nước mắt rơi xuống, cô hiên ngang rảo bước vào phòng vệ sinh…
***
Cố Tịch Dao đứng trong phòng vệ sinh lau chùi.
Tiếc là, màu nước trái cây đã thấm vào vạt áo màu trắng, cũng không thể lau sạch ngay được.
Thôi.
Ai ngờ, cô mới bước ra khỏi nhà vệ sinh, lập tức nhìn thấy Tôn Quân Hạo đang ngậm thuốc lá đứng dựa vào vách tường cách đó không xa.
Tôn Quân Hạo nhìn thấy cô đi ra, dụi thuốc.
Đi lại gần cô, quan sát một lát rồi nói: “Cố Tịch Dao, đã lâu không gặp.”
Cô gật đầu, lễ phép cười đáp lại: “Đúng vậy, đã lâu không gặp. Anh có khỏe không?”
Tôn Quân Hạo gật đầu, hơi nhíu mày: “Cũng không tệ lắm. Cô cũng thấy rồi, đang nhận chức vụ cố vấn kiến trúc ở Cố thị.”
Cố Tịch Dao im lặng cười cười. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Sao cô lại không tò mò chứ?” Tôn Quân Hạo hỏi thêm một câu.
“Tò mò cái gì?” Cô nhướng máy, không hiểu ra vì sao anh lại hỏi như vậy.
“Không tò mò vì sao tôi lại muốn gia nhập Cố thị? Không tò mò tại sao tôi sẽ làm một con chó bên người Cố Anh Thư sao?”
Tôn Quân Hạo thành khẩn trả lời, Cố Tịch Dao lại sửng sốt ngẩn ra.
“Ha, mỗi người đều có sự lựa chọn của chính mình, tôi tôn trọng điều đó.” Cô mỉm cười.
Nói xong, cô xoay người quay trở về bàn ăn.
Tôn Quân Hạo đứng ở sau lưng cô chưa từ bỏ ý định mà kêu lên: “Cố Tịch Dao cô thay đổi rồi. Nếu như năm đó cô cũng giống như hôm nay, vì Khởi Hiên đấu với Cố Anh Thư đến cùng, vậy thì hôm nay, số mệnh của tất cả mọi người đều sẽ khác đi!”
Một câu “Khởi Hiên” làm cho bóng lưng của Cố Tịch Dao run lên.
Cô dừng bước lại.
Yên lặng không nói.
Tôn Quân Hạo tiếp tục nói: “Cố Tịch Dao, Khởi Hiên về nước, cô biết không?”
Cơ thể cô lại run lên.
Lúc nãy vừa mới liếc mắt nhìn Tôn Quân Hạo, đã suýt chút nữa rơi nước mắt. Nhưng giọt nước mắt đó cũng không phải rơi vì anh, mà bởi vì khi nhìn thấy Tôn Quân Hạo, cô sẽ nhớ đến thiếu niên yên tĩnh mặt mày hiền hòa năm đó…
“Vậy sao…” Giọng nói của cô có hơi khàn khàn.
Nghẹn ngào một chút.
Một tiếng “Khởi Hiên”, yêu nhớ ngày xưa, trong nháy mắt cuộn trào lên trong tim cô.
Tôn Quân Hạo đi lên phía trước, nhìn gương mắt rưng rưng nước mắt của cô, thở dài nói: “Cố Tịch Dao, năm đó Khởi Hiên bệnh năng một đợt, cô thậm chí còn không chịu đi xem cậu ta một lần. Cô có biết cô làm cậu ấy tổn thương cỡ nào không? Từ đó về sau, cậu ấy lập tức đi ra nước ngoài. Cậu ta không cần ai cả, cô biết, cho dù là Cố Anh Thư lì lợm la liếm, cậy ta vẫn yên lặng chờ cô. Tôi vốn còn nghĩ là, bởi vì Cố Anh Thư là em gái của cô, cho nên cô mới nhường Khởi Hiên cho cô ta, là vì muốn làm tròn tình nghĩa chị em. Nhưng mà tối hôm nay, cô đã làm cho tôi mở rộng tầm mắt rồi. Cô lại vì Bắc Minh Quân mà vung tay với Cố Anh Thư. Cố Tịch Dao, rốt cuộc là do tôi nhìn lầm cô, hay là Khởi Hiên nhìn lầm cô? Hay là bởi vì do Bắc Minh Quân giàu có hơn Khởi Hiên hả?”