Tên này lại đánh lén cô thành công lần nữa!
Đôi môi lạnh như băng mang theo chút ý trừng phạt, anh giày vò cô đến sắp thở không nổi.
Cô muốn phản kháng, muốn tránh đi, muốn đủ thứ…
Nhưng mà, khi khóe mắt liếc nhìn đến gương mặt đen thui toàn sự khiếp sợ không tưởng tượng được của Cố Anh Thư, tất cả phản kháng trong lòng Cố Tịch Dao, lập tức héo.
Lại đổi thành ngượng ngùng nâng cánh tay lên, ôm lấy đầu của Bắc Minh Quân, ngón tay đan vào trong mái tóc đen dày trơn bóng của anh.
Còn cố tình rên rỉ vài tiếng: “ưm… ưm …ưm” ghê tởm nữa.
Cố ý muốn làm Cố Anh Thư tức chết!
Cố Anh Thư nhìn một lát cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, nhưng mà vì cố giữ vững hình tượng, cô ta vẫn ráng nhịn xuống: “Anh Bắc Minh, không bằng chúng ta ăn cơm trước đi…”
Lúc này Bắc Minh Quân mới lấy miệng ra.
Cố Tịch Dao cảm giác một luồng khí lạnh lại phủ xuống.
Nhìn thấy tên này thờ ơ buông cô ra, dù bận vẫn ung dung đưa mắt qua, trầm giọng nói với Cố Anh Thư: “Cô thấy rồi đó, cô ấy rất dính người. Một bữa cơm cũng không để cho người khác ăn yên ổn.”
Sự cưng chiều trong lời nói này, cứ hệt như anh và Cố Tịch Dao thật sự có một chân với nhau vậy!
Khóe miệng Cố Tịch Dao hơi giật. Mệt anh còn ưu nhã ra dáng con người như vậy!
Lén lút thở phào nhẹ nhõm, nói thật ra, nụ hôn lúc này, quả thật làm cho tim cô tung tăng nhảy nhót, huyết áp tăng cao đột ngột.
Cô phải từ từ lại mới được.
Mặt Cố Anh Thư lại lập tức trắng. Tức giận trợn mắt nhìn Cố Tịch Dao: “Anh Bắc Minh, thật ra thì em đều hiểu hết mà, nhưng mà em không ngại đâu, em có kiên nhẫn chờ anh…”
Lời này nghe qua sao mà lại giống lời thoại của mấy bộ phim quê mùa lúc tám giờ vậy chứ, có cảm giác chờ đợi ngàn năm.
Bắc Minh Quân nhíu mày, không lên tiếng.
Ngược lại cầm đũa lên, gắp mớ rau cải Cố Tịch Dao vừa mới gắp cho anh, thật sự ăn…
Cố Tịch Dao trợn tròn mắt.
Người này không phải vừa mới nói, mấy món ăn cô gọi đều là cho thỏ ăn sao?
Cố Anh Thư cũng trợn tròn mắt. Nhưng mà chuyện cô kinh ngạc là, Bắc Minh Quân thật sự ăn thức ăn Cố Tịch Dao gắp cho anh!
Vì vậy, bữa cơm này bắt đầu trong bầu không khí quỷ dị…
Trong lúc ăn, Cố Anh Thư vẫn không biết liêm sỉ tiếp tục nhiệt tình quấy rồi Bắc Minh Quân —
“Anh Bắc Minh, em nghe nói hải sâm đối với đàn ông rất bổ đó, này, anh ăn nhiều một chút…”
Thấy đôi đũa của cô ta, gắp hải sâm chuẩn bị bỏ vào chén của Bắc Minh Quân, lại bị Cố Tịch Dao nhanh tay lẹ mắt, duỗi tay ra, kiên quyết chặn lại —
Có thể nói là đao quang kiếm ảnh!
Cố Tịch Dao cười đến hòa ái dễ gần: “Hải sâm đúng là thứ bổ thận tráng gì gì đó thật, nhưng mà Cố tiểu thư, cô là đang nói Quân nhà chúng tôi thận không tốt sao?”
Sau đó, mặt mày vô tội nháy nháy mắt với Bắc Minh Quân, cười gian trá.
Cố Anh Thư giật mình.
Vội vàng bỏ hải sâm vào trong chén mình, liều mạng lắc đầu nói: “Em không phải có ý này, anh Bắc Minh anh đừng có hiểu lầm…”