Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1537






Chương 1543

Tới chiều thì Hình Uy đã nhận được tin, ông Dư bị tập đoàn Gia Mậu kiện vì tội tự ý bán thiết kế của công trình hợp tác giữa Bắc Minh thị và tập đoàn họ cho một công ty khác khi chưa có sự cho phép.

Không những vậy, người ta còn phát hiện ra một khoản tiền không nhỏ trong tài khoản của ông ta, hơn nữa chính ông cũng không thể giải thích được nguồn gốc của số tiền kia.

Hình Uy tường thuật lại mọi chuyện cho Bắc Minh Quân nghe.

Bắc Minh Quân nghe xong thì vô thức nhíu mày. Anh biết chắc rằng ông Dư sẽ không bao giờ làm như vậy.

Ông Dư là cốt cán của công ty, hơn nữa trong số các dự án đang tiến hành có một phần là do ông ta quản lý, còn có một số do ông ta giám sát thực hiện nữa.

Bây giờ ông ta lại bị kiện ra tòa vì tội đó, các dự án trong công ty ít nhiều gì cũng sẽ chịu ảnh hưởng.

Chẳng lẽ là có người muốn làm Bắc Minh thị bị xấu mặt? Nếu có thì đó chắc hẳn là đám người đứng sau Bắc Minh Khởi Hiên.

Lần này Bắc Minh Khởi Hiên làm vậy đúng là quá quắt lắm rồi.

“Cậu gọi Bắc Minh Khởi Hiên lên đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu ta.” Bắc Minh Quân nói với Hình Uy.

Hình Uy gật gật đầu.

Chẳng bao lâu sau thì Bắc Minh Khởi Hiên đã đẩy cửa bước vào trong văn phòng: “Không biết chú hai vội vàng gọi tôi đến có việc gì vậy?”

Bắc Minh Quân ngồi sau bàn làm việc, anh liếc nhìn anh ta một chốc rồi lạnh giọng nói: “Việc do chính cậu làm, còn cần tôi phải nói ra sao? Nếu muốn đối đầu với tôi thì cứ tìm tôi đây này, cần gì phải hại những người khác như vậy?”

Bắc Minh Khởi Hiên nghe anh nói vậy thì cũng thấy hơi nghi hoặc, anh ta tiện tay kéo một chiếc ghế rồi ngồi xuống đồi diện Bắc Minh Quân: “Chú hai, chú nói rõ mọi chuyện xem nào, ai hại ai chứ?”

Bắc Minh Quân hừ một tiếng rồi nói: “Cậu diễn giống lắm đấy, chuyện sáng nay của chủ quản Dư cậu tính giải thích thế nào đây? Không phải cậu làm thì còn ai vào đây nữa?”

Lúc này thì Bắc Minh Khởi Hiên mới hiểu rõ mọi chuyện: “Về chuyện của chủ quản Dư, thật sự tôi cũng thấy rất là ngạc nhiên. Nhưng chú nói tôi làm là oan uổng tôi rồi. Vì sao tôi lại muốn hại ông ta chứ? Với khả năng hiện giờ của tôi thì ông ta cũng không phải đối thủ hay gì. Nếu chú tìm tôi vì chuyện này thì những nên nói tôi đã nói hết rồi đó. Bây giờ mọi chuyện ở phòng thiết kế đều do tôi quản lý cả, tôi không rảnh lãng phí thời gian với chú đâu.”

Khởi Hiên nói xong đứng dậy, quay người rời khỏi văn phòng của Bắc Minh Quân.

Ra khỏi văn phòng, trở lại bộ phận thiết kế.

Sau khi vào phòng làm việc của lão Dư, anh ta đóng cửa lại.

“Này, trưởng bộ phận thiết kế của chúng tôi sáng nay đã bị đưa đi rồi. Có phải các anh bày trò gì không?” Khởi Hiên trực tiếp gọi cho người đàn ông đội mũ lưỡi trai.

Lúc này, người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang ngồi gác chân trên ghế sô pha: “Cậu chủ Bắc, là người đứng đầu một bộ phận, nói chuyện thực sự là đầy uy quyền đó nha. Anh bận trăm công nghìn việc vậy mà vẫn có thời gian gọi điện, chắc không phải chỉ đơn giản là để thông báo tin vui này cho tôi nhỉ. Anh nói đi, tìm tôi có chuyện gì? À đúng rồi, không phải anh đã nói là sẽ không gọi lại cho chúng tôi nữa sao?”

Khởi Hiên cau mày, nghiêm nghị nói: “Đừng nói nhảm nữa, tôi gọi là để hỏi anh, sáng nay lão Dư ở bộ phận thiết kế Bắc Thị có phải là do các anh nhúng tay vào không?”