“Cậu có biết cướp đồ ăn của người khác là rất đáng xấu hổ hay không! Tớ vất vả lắm mới nuôi béo được, nhất định bởi vì cậu mà tớ lại gầy đi!”
“…”
“Gầy đi thì sẽ không đẹp trai. Không đẹp trai thì hoa khôi lớp Triệu Tĩnh Nghi sẽ không thích tớ.”
“…” →_→!!
“Bắc Minh Tư Trình, cậu phải biết, vốn dĩ mẹ thuộc về tớ! Cậu không thể tranh giành với tớ. Còn ba birdman thì khi nào nhớ ông ấy, sẽ giúp cậu thăm ông ấy…”
“…” ==
“Còn nữa, Bắc Minh Tư Trình, trước đó cậu thi môn nào cũng được một trăm điểm, tớ áp lực như núi, cho nên sau này đến kì thi thì cậu đóng giả tớ đi thi là được.”
“…”
“Cậu biết đó, từ năm mươi điểm lên một trăm điểm thì gọi là vinh dự; từ một trăm điểm xuống năm mươi điểm gọi là nhục nhã. Tớ là Cố Dương Dương sáng suốt một đời, tuyệt đối không thể làm chuyện nhục nhã như vậy…”
“…” →_→!!!
“… Được rồi, tớ đồng ý với cậu, chỉ cần có kỳ thi thì tớ sẽ cho cậu về thăm mẹ một chút.”
“…”
“Này, rốt cuộc là cậu bị câm hay là không khí vậy? Tớ nói chuyện với cậu có nghe thấy không?”
“…”
“Bắc Minh Tư Trình !” Nhóc vui vẻ nào đó nổi giận rồi.
“Cậu về đi!” Lúc này Nhóc cool ngầu mới nhàn nhạt lên tiếng: “Cậu về nhà họ Bắc Minh.”
“Cái gì?” Nhóc vui vẻ tức giận, trừng mắt, cắn răng, nghiến răng.
“Cậu về nhà họ Bắc Minh.” Nhóc cool ngầu lạnh nhạt nói: “Vậy thì bà ngoại sẽ không nghi ngờ có hai Dương Dương, mỗi ngày tớ và cậu cũng không cần nhốt ở trong phòng đến buồn chán, cậu cũng không cần trộm cơm cho tớ ăn, cũng không có ai tranh giành giò heo với cậu. Quan trọng là nhà họ Bắc Minh có mọi thứ, cậu không cần lo lắng chuyện gầy đi, hay là suy nghĩ làm sao khống chế cân nặng để không bị béo phì. Cậu không cần lo lắng chuyện thi cử, chỉ cần có tớ thì tuyệt đối sẽ không có chuyện nhục nhã. Cuối cùng, cậu không cần lo lắng Triệu Tĩnh Nghi có thích cậu hay không, bởi vì hôm trước cậu ấy vừa viết thư tình cho tớ rồi.”
Nhóc cool ngầu thề từ trước đến nay, có thể là từ khi sinh ra cho tới nay, người ít nói như cậu thì đây là câu nói dài nhất dài nhất.
“…” Nhóc vui vẻ im lặng ba giây, đỉnh đầu có quạ đen bay qua, trên trán có ba đường hắc tuyến: “Bắc Minh, Tư, Trình!”
Nhóc vui vẻ đang muốn nổi giận thì ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân …
Trong nhất thời, trong phòng rối loạn cả lên…
***
Ở bên ngoài, Cố Tịch Dao vừa lau tóc ướt vừa nói với Vũ Xuân:
“Mẹ, mẹ cũng mệt mỏi cả ngày rồi, đi ngủ trước đi. Con vào xem con trai đã.”
Vũ Xuân gật đầu: “Ừm, vậy con cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”