Những người đàn ông dơ bẩn kia, bữa tiệc dơ bẩn, còn có… Anh dơ bẩn!
Dường như tất cả đều khiến cô vô cùng ghê tởm.
Có lẽ vì kích động, cũng có lẽ vì hoảng sợ nên nói nhảy là nhảy.
Ngón tay cô nắm chặt chiếc chăn quấn quanh người, môi cô tái nhợt run một cái: “Hình Uy, cô Tô kia chính là Sunny đúng không?”
Hình Uy gấp lại nệm hơi, liếc Cố Tịch Dao một cái.
Cuối cùng thở dài một hơi, gật đầu.
Mặt Cố Tịch Dao lập tức trắng bệch.
Thì ra Sunny không phải là tin đồn mà thật sự tồn tại trong cuộc đời của Bắc Minh Quân.
Trong đầu cô bỗng nhiên hiện ra cảnh tượng đêm qua, trong quán ba Zeus, Bạch Điệp Quý gọi tiếng ‘Chị dâu’.
Cô mới chợt hiểu ra là không phải gọi Bùi Huyền Kim.
Mà là gọi Sunny!
Dường như trái tim cô lập tức bị rút sạch, cô bước đi lảo đảo.
Khó trách Bạch Điệp Quý nói, sao Bắc Minh Quân lại đẩy cô ra làm bia đỡ đạn cho người khác chứ?
Sao đẩy cô đến trước mặt Bùi Huyền Kim, đỡ một dao cho Sunny!
Ông trời ơi…
Các khớp xương tay của cô trở nên trắng bệch thì ra cô chỉ là một quân cờ để anh lợi dụng mà thôi.
Mà từ đầu đến cuối anh muốn bảo vệ chính là người phụ nữ Sunny đó sao?
“Cô Cố, hay là tôi đưa cô về nhé?” Hình Uy lo lắng liếc nhìn cô một cái.
Cố Tịch Dao cắn môi, ngửa đầu.
Đôi mắt trống rỗng lại buồn bã nhìn về phía cửa sổ tầng ba kia——
Người đàn ông lạnh lùng đứng hút thuốc ở đó khi nãy đã sớm không thấy bóng dáng…
Cô lạnh nhạt lắc đầu: “Không cần, cảm ơn anh, Hình Uy.”
Lần đầu tiên nếm được cảm giác tan nát cõi lòng là thế nào.
Khó trách đêm đó Bắc Minh Quân ôm cô vào lòng, thâm trầm và dịu dàng như vậy.
Lại chỉ nói với cô: Dao, đừng yêu tôi.
Đừng yêu tôi.
Trái tim rất đau, có thể rỉ máu.
Yêu anh sao?
Cô không biết, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Nhưng cũng không lạnh bằng trái tim.
Mà trái tim cô đau như bị dao cắt.
Cuối cùng cô kéo chiếc chăn, bước đi nặng nề như chân đeo chì, xoay người rời đi…
***
Hình Uy nhìn bóng dáng mảnh mai của Cố Tịch Dao bước đi lảo đảo.