Lúc tàn lại âm thầm không dấu vết.
Từ lúc hoa nở đến khi hoa tàn cũng chỉ có võn vẹn mười ngày ngắn ngủi.
Sau đó là kết thúc…
Bầu trời về đêm chưa bao giờ lại có màu lam đậm như vậy.
Thấp thoáng từng chấm sao lấp lánh, như bay phấp phới trên bầu trời bao la.
Cố Tịch Dao nằm yên không động đậy, sau đó cô bất ngờ mở mắt ra, rồi chớp chớp mắt.
Cô không ngờ nhảy từ lầu ba xuống sẽ là cảm giác như vậy.
Toàn thân cô tê cứng không cách nào cử động được.
Cô sắp chết rồi sao?
Cô cảm giác thân nhiệt mình đang dần dần giảm đi, ngón tay cũng mất đi cảm giác…
Sau đó cô nhìn trên không, cô thấy bóng dáng anh xuất hiện bên cửa sổ.
Gương mặt sắc lạnh của Bắc Minh Quân hiện lên trong mắt cô.
Bất ngờ cảm giác chua chát dâng trào trong mắt cô, trong phút chốc mắt cô bị cái gì đó che làm mờ đi.
Cô nhìn thấy rất rõ anh đứng bên cửa sổ thản nhiên hút thuốc.
Dáng vẻ thư thái tao nhã, ngạo mạn.
Nhìn không khác gì là con báo lạnh lùng và bình tĩnh.
Khi càng cố gắng ngụy tạo thì nguy cơ rình rập của xung quanh càng cao.
Đột nhiên, một tấm ga giường màu trắng chụp lên người cô…
Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị tắm ga giường đó quấn kín người.
Bên tai cô còn vang lên tiếng gọi: “Cô Cố, cô làm như vậy để làm gì? Đắc tội với ai không nói, sao lại dại dột đi đắt tội với cậu chủ chứ…”
Môi cô khẽ run, cô mở mắt nhìn, gương mặt của Hình Uy hiện lên trong mắt cô.
Hình Uy vừa kéo ga giường gói cô lại, vừa nói: “Công trình ‘Ánh’ là mấu chốt quan trọng để cậu chủ càn quét ngang dọc giới kiến trúc thế giới, đồng thời công trình đó có chung xuất phát điểm với Dạ Ánh Nhất Phẩm, đó chính là: cả hai đều là món quà để tặng cho cô Tô! Cô Cố không nên làm loạn như vậy!”
Công trình ‘Ánh’, Dạ Ánh Nhất Phẩm?
Vậy rõ ràng ‘Dạ’ đến từ Bắc Minh Quân, vậy còn ‘Ánh’ thì sao?
Bất ngờ Cố Tịch Dao cảm thấy ngực mình ngừng đập.
Tim cô như bị cái gì đó rạch một đường, máu bắt đầu rỉ ra.
Cô thì thào như nói không ra hơi: “… cô Tô?”
Hình Uy thoáng nhìn cô, rồi mới giật mình phát giác ra bản thân mình không nên nhiều lời như vậy, sau đó anh liền chuyển đề tài và thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may là cô nhảy xuống đó cô Cố!”
Cố Tịch Dao tỏ vẻ không hiểu.
“Haiz” Hình Uy lại thở dài: “Cô sờ sờ phía dưới người cô thì cô sẽ hiểu.”
Lúc này cô mới bình tĩnh và đưa tay mình sờ thử, rồi cô phát hiện phía dưới thân mình không phải là mặt đất cứng ngắt, mà là lớp túi khí bằng nhựa rất mềm.
Hình Uy lắc đầu, rồi nhanh chóng cho xì hơi túi khí.