Cậu thở hổn hển một lát thì dây thừng cũng bị cắt đứt.
Trình Trình giãy giụa thoát khỏi sợi dây, suy nghĩ trong đầu rất linh hoạt: “Mấy ngày này, cậu ở nhà tớ hả?”
Dương Dương quan sát Trình Trình cẩn thận, trong ánh mắt lanh lẹ của cậu lóe lên một tia tán thưởng: “Không tệ nha, đoán ra nhanh như vậy, xem ra mấy ngày nay, cậu đóng giả tớ cũng nhàn nhã nhỉ.”
Thảo nào, cậu đi mất nhiều ngày như vậy mà không thấy mẹ đi tìm mình. Bà ngoại cũng tưởng Bắc Minh Tư Trình là Dương Dương.
Trình Trình vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh: “Còn cậu thì sao? Nhà Bắc Minh gì cũng có sao cậu còn về lại đây?”
Dương Dương cười cười: “Nhà Bắc Minh cái gì cũng có thì tại sao cậu lại trốn đến nhà tớ?”
Trình Trình cau mày, không nói.
Dương Dương lại cười toe toét quan sát Trình Trình từ đầu đến chân một lần nữa rồi khoái chí nói: “Chậc, bảo sao ba cậu không thích cậu, trông bộ dạng cậu là một người khó gần đâu có đáng yêu, thân Quân khiến người ta yêu mến như tớ đâu?”
Con ngươi của Trình Trình co lại, như là bị Dương Dương uy hiếp vậy.
Cậu hung hăng trừng mắt với Dương Dương rồi quay lại phòng ngủ.
Giờ thì, Trình Trình cũng hiểu được tại sao mấy ngày này, nhà Bắc Minh không phái người đi tìm cậu rồi.
Dương Dương đi theo phía sau Trình Trình, quan sát căn phòng ngủ đã mấy ngày không thấy: “Ôi trời, cậu mắc chứng rối loạn cưỡng bức à? Sao phòng của tớ lại sạch sẽ thơm tho như phòng con gái vậy!”
“Cố Dương Dương, cậu mới là thứ ở dơ như ăn mày thì có.” Trình Trình cười khẩy một cái rồi lạnh lùng nói: “Nhà Bắc Minh mà không tìm được cậu thì sẽ lục tung cả thành phố này lên cho mà xem.”
“Khịt khịt.” Dương Dương hừ mũi hai tiếng: “Đừng quên, người mà nhà Bắc Minh tìm không ra là cậu!”
Sắc mặt Trình Trình liền cứng đờ.
Còn Dương Dương thì phóng lên giường lăn lông lốc một vòng, cười rất thỏa mãn: “Vẫn là cái giường ở nhà thoải mái hơn, uhm, còn có mùi của mẹ nữa…”
Trình Trình thấy bộ dạng lười nhác của cậu thì chỉ cau mày chứ không nói gì.
Dương Dương gối đầu lên cánh tay nhỏ bé của mình rồi liếc nhìn Trình Trình, hỏi tiếp: “Bắc Minh Tư Trình, cậu nói xem tại sao chúng ta lại giống nhau?”
Trình Trình lạnh lùng nhíu mày, vẻ mặt này cực kỳ giống Bắc Minh Quân.
Cậu trề môi, tỏ vẻ khinh thường nhìn Dương Dương: “Trên thế giới này mà có hai người giống nhau như đúc thì chỉ có một khả năng thôi, hai người họ chính là anh em sinh đôi.”
“Sinh đôi?” Dương Dương tròn xoe hai mắt, kể từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên cậu nghe đến mấy chữ này nên rất kinh ngạc: “Sinh đôi là gì?”
Trình Trình hết biết nói gì với sự ngu dốt một cách vô cùng không còn gì để nói của Dương Dương.
“Đơn giản mà nói thì, sinh đôi tức là động vật chỉ mang thai một lần nhưng khi sinh nở thì sinh ra tới hai cá thể, cặp sinh đôi giống nhau hoàn toàn là do trứng sau khi được thụ tinh đã phân chia ra thành hai phôi giống hệt nhau trước khi được cấy vào tử cung, mỗi một phôi lại phát triển thành hai cá thể người. Và hiển nhiên là chúng ta rơi vào tình huống này.”
Trình Trình giảng giải chi tiết rõ ràng khiến Dương Dương sửng sốt khi nghe thấy.
Một lát sau, Dương Dương bỗng nhiên vỗ đầu một cái: “Ý của cậu là tớ với cậu là anh em sinh đôi, tức là chúng ta cùng một mẹ sinh ra?