Hành động đột ngột này khiến Bắc Minh Quân nhìn trố mắt, trong nháy mắt lửa giận trong lòng anh bị tiếng khóc vô cớ của tên nhóc này lặng lẽ dội tắt ngúm.
Tiếng khóc của cậu bé đã thu hút nhiều người làm chạy tới đến xem, nhưng sau kinh nghiệm lần trước lần này không ai dám bước tới chọc giận hai cha con bọn họ nữa.
“Ô oa oa oa a…” Dương Dương khóc như lũ tràn bờ đê, nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt, đã xảy ra là không cách nào ngăn được.
Bắc Minh Quân trừng mắt nhìn con trai đang khóc bù lu bù loa trong ngực.
Gương mặt bình tĩnh từ trước tới nay của anh từ từ hiện lên vẻ hoảng hốt, tay chân luống cuống.
Năm năm qua, con trai anh luôn yên tĩnh ngoan ngoãn, không khác gì anh.
Vậy mà giờ thằng bé lại nhào vào lòng anh khóc ầm ĩ, càng quá đáng hơn là, thỉnh thoảng cậu bé còn thuận tiện lau hết nước mắt nước mũi trên mặt mình, vào chiếc áo không nhiễm hạt bụi nào của anh, rồi khóc tiếp…
Anh nghiến răng: “Bắc Minh Tư Trình, con khóc đủ chưa?”
Nhưng không ngờ, uy hiếp này của anh càng làm cậu bé khóc lớn hơn: “Oa… ba… hic… thật hung dữ… oa…”
Gân xanh Bắc Minh Quân thoáng nổi lên, trừng mắt nhìn quả đầu như ổ gà trong ngực mình, không hiểu sao, đầu anh lại lướt qua quả đầu của Cố Tịch Dao.
Hình như cô cũng có đôi mắt trong sáng như con trai anh.
Tim anh không khỏi mềm nhũn.
Cuối cùng anh thở dài, vươn cánh tay cứng nhắc khẽ ôm lấy cơ thể nhỏ bé trong lòng, mỉm cười dỗ dành: “Được rồi, ba không hung dữ với con nữa.”
Dương Dương khịt mũi, ngẩng đầu lên, đôi mắt to lấp lánh, phồng má, nhìn anh với vẻ mặt vô tội.
Cuối cùng cậu cũng gặp được ba rồi.
Cậu đã đợi ngày này rất lâu rồi, đợi đến mức cậu rất nhớ mẹ, sắp không đợi được nữa.
Nhưng hôm nay, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy ba rồi.
Lúc nãy cậu mong đợi quá nên không nhịn đươc gào khóc lên.
Thật mất mặt mà.
Dương Dương giơ bàn tay nhỏ lên, nâng mặt Bắc Minh Quân, quan sát tỉ mỉ mọi ngóc ngách.
Như muốn in sâu bóng dáng của anh vào đầu mình, cậu bé cất giọng nói non nớt, vội hỏi anh: “Ba ơi, ba là ba con đúng không? Là ba của Trình Trình đúng không?”
Bắc Minh Quân nhìn con trai, cảm thấy hơi kỳ lạ với câu hỏi không đầu không đuôi này của cậu bé, nhưng không thể nói ra được là kỳ lạ chỗ nào.
Anh bình tĩnh, gật đầu ngầm thừa nhận.
Rồi thấp giọng hỏi con trai: “Sao con lại khóc hả?”
Giọng nói bất giác lộ ra vẻ dịu dàng.
Có lẽ anh cũng không chú ý tới, tối qua anh cũng hỏi câu này với Cố Tịch Dao.
Dương Dương sửng sốt: “Ba ơi, sao giờ ba mới về? Con đợi ba rất lâu rồi…” Cậu bé nhìn vào mắt Bắc Minh Quân, suýt bật khóc lần nữa.
Cái đầu nhỏ đang nghĩ, ba Birdman có giống ba Trình Trình không?
Nghĩ như thế, Dương Dương bỗng nở nụ cười xán lạn, tay nhỏ ôm mặt Bắc Minh Quân, rồi cất giọng nói non nớt: “Ba ơi, con rất nhớ ba…”