Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 102






Chương 102

Bác sĩ còn chưa kịp nghe câu trả lời của Bắc Minh Quân thì đã bị một giọng nói ngạc nhiên quấy rầy.

“Xuất viện?”

Cố Tịch Dao nhổm dậy khỏi sô-pha, cột qua loa tóc trên đầu, vội vàng đạp lên dép chạy tới bên cạnh giường của Bắc Minh Quân.

Cô mở to đôi mắt mông lung còn đang ngái ngủ trừng mắt nhìn người đàn ông mới sáng ra đã quần áo chỉnh tề, tươi cười rạng rỡ, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí chất quý tộc kia, kẻ này quả thật đẹp trai quá mức.

“Bắc Minh…” Cô liếc mắt nhìn các thiên thần áo trắng xung quanh, lập tức thay đổi cách gọi: “Tổng giám đốc, anh muốn xuất viện à?”

Bắc Minh Quân liếc mái tóc như ổ gà của cô, anh lập tức nhăn mặt, tiếp theo là liếc nhìn tới gương mặt mới vừa tỉnh ngủ của cô, ngược lại mềm mại, mịn màng cực kỳ đáng yêu. Sau đó là đến đôi mắt mê man sóng nước, cực kỳ trong suốt.

Bắc Minh Quân nhướn mày, ngược lại anh cảm thấy ngạc nhiên vì bản thân không ghét bỏ dáng vẻ thê thảm lúc mới rời giường của cô.

“Chẳng lẽ em hy vọng anh mỗi ngày đều ngồi chờ đến mốc meo ở chỗ này với em sao?”

“Nhưng nhưng mà anh mới nằm viện có ba ngày…”

“Chẳng lẽ khi nào anh xuất viện phải có sự cho phép của em mới được sao?” Anh khinh bỉ xì một tiếng, sau đó nhấc chân để qua bên cạnh nói với Hình Uy: “Cậu đẩy xe lăn đến đây.”

Hình Uy lặng lẽ gật đầu.

Cố Tịch Dao không nhịn được lườm anh, sau đó cô chỉ đành quay sang hỏi bác sĩ bên cạnh: “Bác sĩ, xin hỏi anh ấy đúng là có thể xuất viện được rồi sao? Anh ấy bị đụng xe đấy, có ai bị đụng xe mà mới ở bệnh viện ba ngày đã xuất viện chứ? Lỡ như anh ấy bị thương ở bên trong nhưng nhất thời các người không phát hiện được, dẫn đến chuyện anh ấy vừa xuất viện đã về chầu trời thì phải làm sao?”

“Cố Tịch Dao!” Bắc Minh Quân rít qua kẽ răng, người phụ nữ này rốt cuộc là đang quan tâm anh hay là đang trù ẻo anh thế?

Bác sĩ nhịn cười nhưng vẫn tốt tính nói: “Cô ơi, cô yên tâm đi, thương thế của ngài Bắc Minh không nặng lắm, các cơ quan bên trong cũng không bị thương. Nếu ngài Bắc Minh đã kiên quyết muốn xuất viện thì chúng tôi chỉ đành tôn trọng ý kiến của ngài ấy. Hơn nữa, về nhà tịnh dưỡng cũng tốt, chỉ cần làm kiểm tra định kỳ là sẽ không sao.”

Nghe xong lời này Cố Tịch Dao mới thở phào nhẹ nhõm.

Hình Uy đẩy xe lăn tới, cung kính đi đến bên cạnh giường của Bắc Minh Quân: “Chủ nhân, ngài cần tôi giúp không?”

Bắc Minh Quân lạnh lùng hờ hừng lắc đầu, cặp mắt phượng liếc một vòng: “Cố Tịch Dao, lại đây dìu anh.”

“Anh…” Cố Tịch Dao tức giận, nơi này có bảy tám người mà anh lại cứ khăng khăng làm khó cô. Cố Tịch Dao bĩu môi: “Tổng giám đốc à, vì để không làm bẩn thân thể sạch sẽ của ngài, tôi quyết định phải đi rửa mặt trước sau đó sẽ tới đỡ ngài, vì vậy ngài cứ từ từ chờ nhé…”

Cô mỉm cười sau đó chạy vào nhà vệ sinh như làn khói, dư quang nơi khóe mắt thì lại liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú sa sầm của anh, âm thầm cười trộm.

Dưới sự sắp xếp giương đông kích tây của Hình Uy, trước đó anh ta đã cho một chiếc xe đến đánh lạc hướng mấy trăm nhà truyền thông ngày ngày đều ôm cây đợi thỏ ở cổng bệnh viện kia rồi.

Chỉ chốc lát chiếc xe Benz màu đen từ từ lái rời đi khỏi đi bệnh viện…

Cố Tịch Dao ngồi ở hàng ghế phía sau ngáp liên tục.