Người đàn ông mặc một bộ vest màu đen, tóc chải ngược ra phía sau để lộ khuôn mặt đẹp trai không khác gì những ngôi sao nổi tiếng.
Ánh mắt anh sắc lạnh như đang muốn giết người, Anh ta bước đến túm lấy cổ áo của Minh Thành mà không kiêng nể.
" Anh..." _ Hi Văn thấy bất bình, định lên tiếng nhưng bị Minh Thành đưa tay cản lại.
" Xin hỏi cậu là...?" _ Minh Thành bình tĩnh nhìn anh.
" Tôi là vị hôn phu của cô ấy!" _ người đàn ông lên tiếng.
" Vị hôn phu sao?" _ Minh Thành nhìn anh
Hi Văn đưa hai tay che cái miệng đang há hốc của cô.
" Làm sao anh ta biết mà đến? Không phải anh ta đang ở nước Y sao?" _ Hi Văn nghĩ thầm.
" Vị hôn thê của cậu đã được đưa đến phòng hồi sức rồi! Cậu có thể đến thăm cô ấy!" _ Minh Thành mỉm cười trả lời.
Anh ta buông tay rồi quay lưng bước đi.
Vừa bước được vài bước thì gặp ba mẹ Uyển Nhi đang chạy vội đến.
" Nghiêm Mặc Đình? Sao cậu lại ở đây?" _ Hạ Huân tỏ vẻ bất ngờ khi nhìn thấy Mặc Đình.
Mặc Đình chỉ cúi người chào ba mẹ Uyển Nhi rồi vội vã rời đi.
Hạ Huân nhìn theo Mặc Đình trong lòng có chút lo lắng.
" Hạ Huân! Cậu đến rồi à?" _ Minh Thành cất tiếng gọi
Tiếng gọi của Minh Thành làm Hạ Huân giật mình.
Suýt chút nữa là quên mất chuyện con gái ông đang nằm viện.
" Minh Thành? Con bé đâu rồi?" _ Hạ Huân định đi vào phòng cấp cứu thì được Minh Thành ngăn lại.
" Con bé được y tá chuyển đến phòng hồi sức rồi! Con bé không sao, cậu yên tâm!" _ Minh Thành vỗ vai Hạ Huân
" Cám ơn cậu! Thật sự nếu không có cậu, tôi..." _ Hạ Huân nghẹn ngào
" Xem ông kìa! Trịnh Lan sao lại lấy con người yếu đuối như ông kia chứ!" _ Minh Thành trêu chọc.
Hạ Huân bật cười đưa tay quệt những giọt nước mắt đang chực chờ rơi xuống.
" Thật sự rất cảm ơn ông, Minh Thành" _ Trịnh Lan lên tiếng
" Không có gì! Tôi còn có việc, tôi đi trước đây!" _ Minh Thành vẫy tay rồi rời đi
…
Uyển Nhi nằm trên giường bệnh, vì sức còn yếu nên cô phải đeo thêm mặt nạ oxy.
Mặc Đình im lặng ngồi bên cạnh.
Anh nhìn cô nằm đó mà tim như thắt lại.
( tiếng mở cửa)
Hạ Huân và Trịnh Lan mở cửa bước vào.
" Mặc Đình à!" _ Hạ Huân lên tiếng
Mặc Đình im lặng.
" Nếu cậu đã ở đây thì chắc có lẽ cậu đã biết chuyện gì đã xảy ra! Tôi không ngờ..." _ Hạ Huân ngập ngừng.
" Là Hạ Gia chúng tôi có lỗi với Nghiêm Gia, tôi e hôn sự này của cậu và Uyển Nhi...!nên giải trừ thì hơn.
Tai tiếng hãy để Hạ Huân tôi gánh thay con bé!" _ Hạ Huân và Trịnh Lan cúi đầu
Mặc Đình đang ngồi đó bỗng đứng lên, quay đầu về phía Hạ Huân và Trịnh Lan
" Đợi cô ấy tỉnh dậy rồi nói!" _ Mặc Đình lạnh lùng bỏ ra ngoài.
Hạ Huân và Trịnh Lan bất ngờ, đưa mắt nhìn nhau.
Hai người bước đến giường bệnh, nắm lấy tay của Uyển Nhi.
" Uyển Nhi ơi! Tỉnh lại đi con! Ba mẹ không trách con đâu!" _ Trịnh Lan bật khóc.
****************
[ 2 năm trước ]
Hạ Uyển Nhi tốt nghiệp đại học Yale nổi tiếng.
Khi vừa về nước, trong buổi tiệc chúc mừng, ba cô liền thông báo cho cô về hôn sự đã được định sẵn từ trước với Nghiêm Gia.
" Không! Con không lấy anh ta!" _ Uyển Nhi lớn tiếng cãi lại ba của cô.
" Chuyện này không phải con muốn hay không.
Con bắt buộc phải nghe lời!" _ Hạ Huân gằn giọng.
" Được rồi! Được rồi! Hai cha con có gì từ từ nói!" _ Trịnh Lan lên tiếng
" Con không nghe! Ai làm ra cái hôn ước này thì kêu người đó mà lấy!" _ Uyển Nhi đanh đá trả lời
_ Hạ Huân tức giận đưa tay tát vào mặt Uyển Nhi
Trịnh Lan ngạc nhiên nhìn chồng mình.
" Ông làm gì vậy?" _ Trịnh Lan bất ngờ
Uyển Nhi đưa tay ôm bên má, mắt rưng rưng nhìn cha cô
" Ba đánh con?" _ Uyển Nhi nhìn Hạ Huân ấm ức.
Hạ Huân biết mình vì nóng giận mà đánh cô, nhìn thấy cô rưng rưng nước mắt mà lòng có chút hối hận
" Ba..." _ Hạ Huân ngập ngừng
" Ba đừng đụng vào con! Trước sau gì cũng đều muốn đuổi con đi! Vậy thì con không ở cái nhà này nữa!" _ Uyển Nhi gào lên
" Có giỏi thì con đi luôn đừng vác mặt về nữa!" _ Hạ Huân lớn tiếng quát.
Ông tức giận ngồi phịch xuống sofa.
Uyển Nhi soạn đồ, kéo vali xuống lầu rồi bỏ đi
" Ông! Con bỏ đi thật kìa!" _ Trịnh Lan bối rối
" Cứ kệ đi! Nó đi vài bữa rồi cũng về thôi! Tôi lạ gì nó nữa đâu!" _ Hạ Huân tỏ ra mặc kệ.
" Ông nói vậy sao được? Con nó..." _ Trịnh Lan chưa kịp nói hết câu
" Bà đừng lo! Sẽ không sao đâu!" _ Hạ Huân đặt tay lên tay bà an ủi..