Sáng ngày thứ hai, khi Nghênh Hi tỉnh lại, phát hiện Hắc Diệu Tư đã không còn ở bên người.
Cô cũng không bất ngờ, bởi vì cô biết, một người tàn nhẫn như anh, làmtổn thương cô còn chưa đủ, làm gì có chuyện anh lưu lại an ủi thể xác và tinh thần bị tổn thương của cô đây?
Nằm mãi ở trên giường cũng không phải là hay, Nghênh Hi lấy chiếc chănđơn bao bọc chính mình kín không kẽ hở, sau đó mới dám từ trên giườngđứng lên.
Rời giường rửa mặt chải đầu xong xuôi đâu đó, cô nhìn lên chiếc gương to trong phòng tắm xa hoa, trên mặt cô vẫn mang theo lờ mờ vẻ mệt mỏi củađêm qua.
Cô không hiểu được vì sao đêm qua lại đau đến thế...
Tuy đã nghỉ ngơi một đêm, trong bắp đùi chẳng những vẫn còn có cảm giác co rút đau đớn, mà vẫn còn đang liên tục nóng lên.
"Không sao hết, không sao hết... Mình sẽ vượt qua được."
Cô đưa tay lên xoa xát thật mạnh vào gương mặt trắng trẻo của mình, cùng với đôi mắt vốn trong trẻo như nước giờ đây đã trở thành đỏ quạch, thìthào tự nói.
Mở chiếc va li nhỏ đựng đồ tùy thân của mình mà cô mang theo khi chuyểnvào đây lúc tối hôm qua, bên trong chỉ có hai bộ quần áo rẻ tiền.
Đây là đồ mà cô đã dành tiền lương suốt một tuần làm việc tại quán rượu, đến chợ đêm mua hàng hóa bán ở vỉa hè. Vốn dĩ cô có ba bộ quần áo đểthay đổi giặt giũ, đêm qua bị Hắc Diệu Tư xé phá hủy một bộ, cô cảm thấy rất đau lòng.
Sau khi mặc quần áo tử tế, cô tìm thấy chiếc chìa khóa treo ở trước tấmgương to, sau đó ra ngoài dự định lại bắt đầu một ngày đi tìm việc.
Tuy đã trở thành tình nhân của Hắc Diệu Tư, nhưng cô lại không cho phépchính mình sa đọa, cô muốn so với dĩ vãng càng phải mạnh mẽ hơn mớiđược.
Hôm nay thần may mắn tựa hồ có vẻ chiếu cố đến cô...
Rốt cuộc ở gần khu nhà trọ cô lại gặp được Mike đang trang hoàng cửa hàng mới!
“Nghênh Hi!”
Vẫn lại là Mike phát hiện ra cô trước.
“Mike! Sao anh lại ở chỗ này?”
“Đây là cửa hàng mới mở của tôi đấy!” Mike đắc ý nói: “Tôi dùng số tiềnbán nhà kia, mua gian nhà này có mặt tiền cửa hàng rộng hơn, trang hoàng được đẹp đẽ hơn, chỉ qua nửa tháng nữa tiệm cà phê của tôi sẽ khaitrương rồi!”
“Thật vậy sao? Chúc mừng anh...” Tự đáy lòng, Nghênh Hi mừng thay cho anh.
Mike gãi gãi đầu, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó. “À phải rồi, cô đã tìm được công việc mới chưa?”
“Tôi...” Cô buồn bã lắc đầu.
“Thật vừa đúng lúc.” Mike cười nói: “Tiệm cà phê của tôi đang cần người, cô quay về giúp tối có được hay không?”
“Anh đồng ý thuê tôi sao?” Gương mặt của Nghênh Hi ngập tràn vẻ tươi cười.
“Cô vừa chăm chỉ lại vừa khiêm tốn, bất cứ ông chủ nào cũng sẽ thích cô.”
“Cảm ơn anh, Mike.” Nghênh Hi cơ hồ bật khóc, trong lòng cô ngập tràn cảm kích.
Ngay ngày hôm đó, cô ở lại cửa hàng làm việc luôn, trang trí cho mặttiền cửa hàng, hỗ trọ thu dọn sân bãi, đồng thời chung niềm phấn khởivới Mike, cùng ngôi phác họa ra cách bài trí cho tiệm cà phê tương lai.
Khi cô nhớ tới việc trở lại nhà trọ thì, sắc trời đã cực kỳ tối đen.
“Đã muốn thế này, để tôi đưa cô trở về nhé, Nghênh Hi.” Mike nói nhiệt tình.
“Không cần đâu...”
“Cô còn khách khí với tôi làm gì!”
Nghênh Hi không tiện từ chối nữa, vì vậy Mike dắt chiếc xe máy Honda 125 phân khối của anh ra, đưa cho Nghênh Hi chiếc mũ bảo hiểm đội lên đầu,sau đó giục cô ngồi lên đằng sau anh.
“Đứa bé ngoan khi ngồi xe máy nhất định phải đội mũ bảo hiểm vào.” Anhphô trương, bắt chước giọng nói và điệu bộ diễn trò trong “bố đại hí lýquái lão tử” (*), dạy dỗ Nghênh Hi.
(*) Dịch nghĩa: Ông lão kỳ quái chơi đùa trong chiếc túi to.
Buồn cười đến mức Nghênh Hi phải bật cười thực vui vẻ.ng
Đã lâu lắm rồi, thật lâu lắm rồi cô chưa từng cười to như vậy...
Khi Nghênh Hi trở lại nhà trọ, trời đã tối thui rồi.
Cô mở cửa, phát hiện ra đèn trong phòng đã được bật sáng.
“Cô đã về rồi sao...”
Nhìn thấy Hắc Diệu Tư ngồi ở trong phòng khách, cô không được tự nhiên nghiêng đầu, gương mặt bắt đầu nóng lên.
“Tôi đã đợi suốt từ buổi trưa, cô lại chạy đi đâu hả?!”
Anh ngồi ở trên ghế sofa, lạnh lung trừng mắt nhìn cô, vừa mới mở miệng đã cao giọng hỏi.
“Chung quy là tôi không thể suốt ngày ở trong nhà ngẩn người ra được, tôi chỉ ra ngoài một chuyến, đi bộ loanh quanh mà thôi.”
Cô không phải đứa ngốc, đương nhiên hẳn không ngốc đến nỗi nói cho anh biết chuyện mình đi tìm việc làm.
“Tản bộ cần thời gian lâu như vậy sao?” Anh hỏi giọng âm trầm, khẩu khí tràn ngập sự hoài nghi.
“Tôi là người, tất nhiên phải ăn cơm. Chỗ này chẳng có một thứ gì hết,không thể tiếp tục chờ đợi, tôi cũng không biết “ông chủ” của tôi đếnkhi nào thì mới có thể nhớ tới sự tồn tại của tôi, nhớ mang đến cho tôichút đồ gì đó.” Cô đóng cửa lại, cố sức làm bộ dường như không có việcgì đi đến phòng khách.
“Chậc chậc, mới có một ngày không thấy, em có vẻ trở nên nhanh mồm nhanh miệng rồi nhỉ?” Anh đùa cợt nói.
“Tôi nghĩ chắc chắn tình nhân cũng không phải là cái xác không hồn,giống như kiểu bóng ma, cả ngày ngây ngốc ở nhà, chờ đàn ông đến âu yếmmình.”
Anh nhếch mày lên.
“Anh có chuyện gì sao?” Cô chăm chú nhìn anh, khắc phục thái độ không tự nhiên và lùi bước, đối diện với ánh mắt của anh.
“Nếu tôi là “ông chủ”, chẳng cần lý do gì, hứng chí lên thì tôi sẽ tới.” Anh nói vẻ châm biếm.
Nghênh Hi im lặng không nói gì, cô biết, mỗi một câu anh nói ra đều có ý muốn xỏ xiên cô.
“Trong phòng ngủ, có mấy ngắn tủ để quần áo, em đi thay bộ váy màu hồng, tối hôm nay cùng tôi đi ăn cơm.” Rốt cuộc anh cũng nói ra mục đích.
“Quần áo ư?” Nghênh Hi nghi hoặc hỏi lại. Cô nhớ là buổi sáng trong tủ quần áo không có vật gì.
“Sao vậy? Quá cảm kích, cho nên thành ngây dại sao?” Anh cười nhạo.
Cô lập tức nghĩ thông suốt, thời gian cô không có ở nhà, anh đã “tùy tâm sở dục” (tùy theo ý của mình) sắp xếp mọi thứ chu toàn rồi, tương lạichắc cũng sẽ xếp đặt cuộc sống của cô.
Đi vào trong phòng ngủ, cô mở chiếc tủ quần áo khá lớn kia ra, trong tủkhông chỉ treo đầy quần áo mới, nhiều nhất là màu hồng và màu trắng, từđồ mặc mùa xuân cho đến đồ để mặc cho mùa đông, mà còn có mấy ngăn xếpđầy các loại giày dép còn mới tinh.
Cô không hiểu vì sao anh lại mua tất cả những đồ xem ra rất đắt tiền này cho mình, giống như kiểu người đàn ông cưng chiều người phụ nữ của mình vậy... nhưng lại không giống như cách mà Hắc Diệu Tư đối xử với cô,Thương Nghênh Hi này.