Cô Vợ Bé Nhỏ Đừng Nghĩ Thoát Khỏi Anh

Chương 93






Chương 94

Người làm mang lên một bát cháo, anh đỡ cô ngồi dậy cầm bát cháo đút cho cô.

Cô nghiêng đầu không há miệng

– Em tự ăn, anh cứ để đó đi.

– Được rồi, đừng giận nữa, anh đút cho em ăn. Ăn xong có chuyện gì thì nói sau.

Cô nhìn anh bằng ánh mắt lạ lẫm. Nhưng cũng há miệng để anh đút cháo cho mình.

Cô vừa anh vừa nhìn anh rồi tự nhủ

– Hôm nay anh ấy rất lạ, sắc mặt rất điềm tĩnh ôn hòa. Chẳng lẽ anh ấy thấy có lỗi với mình. Chắc không phải chứ. Không được mình không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được. Không được để mắc lừa anh ấy nữa. Anh ấy có thể sẽ lại giả vờ thích mình để trả thù cho em trai anh ấy thôi. Mình không được mắc lừa lần nữa

Ăn xong anh đỡ cô nắm xuống rồi gọi bác sĩ khám lại cho cô.

Bác sĩ khám xong liền cùng anh ra ngoài nói chuyện.

– Em nghỉ ngơi trước đi, anh nói chuyện với bác sĩ một lát.

Cô không trả lời anh nằm quay người nhìn ra cửa số. Thấy cô không nói gì, anh quay người ra ngoài cùng bác sĩ vào thư phòng bên cạnh.

– Cô ấy thế nào, không vấn đề gì chứ.

– Bệnh tình của phu nhân không sao nữa rồi, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe. Nhưng có việc này tôi muốn báo với ngài.

– Có chuyện gì.

– Qua kết quả xét nghiệm cho thấy phu nhân đã có thai. Vì vậy sau này nên chú ý tới sức khỏe của phu nhân một chút. Đừng để bị kích động như vậy nữa.

– Có thai, anh khẳng định chứ.

– Đây là kết quả xét nghiệm từ bệnh viện gửi cho tôi.

Bác sĩ đưa lại kết quả cho anh xem.

– Vậy hiện giờ đứa bé không sao chứ.

– Hiện giờ thì cả mẹ và con đều không sao. Nghỉ ngơi nhiều một chút là được.

– Được tôi biết rồi.

– Vậy tôi đi trước, có việc gì cứ gọi cho tôi.

– Cảm ơn anh.

Bác sĩ đi rồi anh ngồi lại thư phòng một lúc rồi về phòng cùng cô

Cô vẫn nằm nhìn ra cửa, anh ngồi xuống mép giường nhìn cô.

– Xin lỗi em, hôm đó đã không đi cùng em. Hôm đó trên đường ra sân bay thì công ty lại có việc nên anh phải hoãn và bay chuyến sau. Nếu biết sự việc như vậy anh đã để em bay chuyến sau cùng anh.

Cô nghe anh xin lỗi mình cảm thấy trong lòng nhẹ đi rất nhiều nhưng vẫn lạnh nhạt trả lời.

– Không sao ông chủ có việc làm sao em dám trách. Một nhân viên nhỏ như em bay chuyến nào chẳng được. Chỉ trách mình học hành không giỏi nên không biết tiếng để giao tiếp.

Biết cô vẫn còn giận anh đưa tay vén tóc trước trán cô.

– Xin lỗi, lần sau sẽ không để xảy ra như vậy nữa.

Vốn là người không biết nịnh phụ nữ bao giờ, việc nói lời xin lỗi cũng là lần đầu anh làm. Nên ngoài nói xin lỗi anh cũng không biết phải giải thích gì thêm.

Nằm cả buổi sáng cô cũng thấy người bứt rứt muốn vẫn động một chút. Cô kéo chăn bước xuống giường. Cảnh Hàn đang ngồi xem tài liệu gần đó thấy vậy liền bảo.

– Sao không nghỉ thêm chút nữa đi. Em mới hết sốt thôi chưa khỏe hẳn đâu.

– Anh hôm nay không đến công ty sao.

– Uh, anh đã sắp xếp người làm rồi nên. ở nhà xem chút tài liệu là được. Em muốn ăn gì không.

Cô lắc đầu.

– Nằm lâu quá, em muốn ra ngoài một chút.

Không đợi anh trả lời cô đi ra khỏi phòng. Anh gấp tài liệu lại đi theo cô.

Cô đi dọc hành lang mắt nhìn lên các bức tranh trong lòng vẫn ám ảnh sợ.

– Đây là một tòa lâu đài cổ, những bức hình này đều là các nhà quý tộc nổi tiếng, và các danh nhân thời xưa. Nếu em không thích tôi sẽ bảo người bỏ chúng đi.

Cô ngạc nhiên quay lại nhìn anh, nhưng không nói gì tiến đến chỗ cửa sổ nhìn ra vườn hoa.

– Muốn ra vườn hoa không, anh sẽ chỉ cho em.

– Được sao.

Anh nắm tay cô

– Đi, anh dẫn em đi xem.

Suốt dọc đường đi anh đều nằm tay cô, chỉ cho cô các phòng trong nhà.

Ra đến vườn hoa thì chỉ cho cô các loại hoa có trong vườn. Cô đi theo anh như người đang ở trên mây, cứ để mặc anh dắt mình đi. Người làm trong nhà gặp hai người là cúi chào.

Phía nhà ngang kia là nhà ở dành cho người làm ở đây. Buổi tối nếu cần họ, em nhấn chuông ở đầu giường họ sẽ đến. Cô gật đầu thầm nghĩ

– Ở, thì ra là vậy, thảo nào buổi tối cô không gặp bất kỳ ai

– Đi từ nãy chẳc cũng mỏi rồi em ngồi đây đi.

Anh dắt cô lại một chiếc bàn nhỏ trong vườn ngồi xuống.

– Chủ tịch, đám cưới cô Đàm ngày mai sẽ cử hành, ngài vẫn tham gia phải không ạ.

Anh nhìn sang cô hỏi

– Ngày mai là đám cưới em gái của Đàm Phong em tham gia được chứ. Nếu không khỏe thì cũng không cần đi cũng được. Em gái Đàm Phong, vậy không tham gia thật thất lễ. Em cũng khỏe rồi không sao đâu.

Anh gật đầu.

– Uh, vậy mai chúng ta đi.

Trợ lý Trần nghe vậy gật đầu coi như đã nhận lệnh.

– Vậy kế hoạch kiểm tra xưởng rượu ngài có muốn đi bây giờ không ạ.

– Thôi không cần.

– Anh có việc thì cứ đi đi không cần áy náy vì em đâu. Vốn dĩ em là trợ lý của anh theo anh ra ngoài làm việc giờ lại làm cản trở công việc của anh như vậy không hay lắm đâu.