Cô Vợ Bé Nhỏ Đừng Nghĩ Thoát Khỏi Anh

Chương 76






Chương 77

Giờ thì cô đã hiểu lời cha mẹ nói

– Tình yêu quá êm đềm hạnh phúc thì không phải là tình yêu thật sự và sẽ không có kết quả lâu bền. Còn tình yêu trải qua sóng gió cay đằng sẽ khiến người ta khắc cốt ghi tâm cho dù không đến được với nhau cũng sẽ khiến ta cả đời nhớ mãi không quên.

Ngồi khóc một lúc cô nhìn trời cũng đã muộn lau nước mắt đứng lên định gọi xe về.

– Tin tin..

Nghe tiếng còi xe cô giật mình quay lại, thấy Huỳnh Đông

– Em chưa về sao?

– À vâng, bây giờ em định về.

– Có thể đi ăn tối với anh không?

Cô nhìn giờ, hơi chần chừ một lát rồi đồng ý đi với anh. Dù sao cô cũng đang có chuyện cần hỏi anh Hai người đến một quán ăn quen thuộc chọn một bàn yên tĩnh ngồi xuống. Người phục vụ mang menu đến cho hai người anh đưa đến phía cô.

– Em chọn đi..

Cô lắc đầu cười em sao cũng được anh chọn đi. Dường như đã quen với biểu hiện này của cô anh cũng không ngần ngại mà lật xem menu.

– Cho hai phần bít tết, và hai ly vang

– Vâng ! Xin đợi một lát ạ!!

Người bồi bàn đi rồi, Huỳnh Đông nhìn cô

– Em có tâm sự??

– À vâng, em có chút chuyện cần suy nghĩ Phương Cảnh Hàn không phải là mẫu người đàn ông của gia đình. Em chịu khổ như vậy để làm gì

– Không ! Anh ấy rất tốt, chỉ là….

– Đừng nói dối anh. Anh rất hiểu em. Em không phải là người giỏi che giấu cảm xúc.

Huỳnh Đông nằm tay cô kéo lại phía anh.

– Y Lan, anh vẫn luôn chờ đợi em, chờ đợi ngày em dời khỏi anh ta. Anh biết anh không có địa vị bằng anh ta nhưng anh hiểu em không phải là người tham vật chất xa hoa. Nghe anh dời bỏ anh ta đi. Anh ta không phù hợp với em.

Lúc này người bồi bàn mang đồ ăn tới nên Huỳnh Đông đành không nói gì nữa, buông tay cô ra.

Người bồi bàn đi rồi, cô mới lên tiếng

– Huỳnh Đông em xin lỗi, nhưng hiện tại em sẽ không thay đổi quyết định của mình.

Cô thấy cần phải nói thắng với anh khi mà bản thân đã xác định rồi thi cũng nên làm rõ để tránh hiểu lầm.

Huỳnh Đông trầm mặc nhìn cô.

– Em thay đổi rồi, em đã yêu anh ta.

– Điều này không còn quan trọng nữa, quan trọng là em bây giờ là vợ anh ấy. Điều đó không thể thay đổi được.

– Được rồi, đừng nói chuyện này nữa được không. Chúng ta là bạn như bây giờ không tốt hơn sao. Em có chuyện muốn hỏi anh.

Thấy cô không muốn nói anh cũng đành phải ngừng lại.

– Em có thể hỏi anh, năm xưa khi em bị rơi xuống nước, anh là người cứu em phải không??

– À, uh sao em lại nhắc lại chuyện này?

Huỳnh Đông khó hiểu nhìn cô.

– Vậy anh có nhìn thấy ai khác ở đó không.

Huỳnh Đông lảng tránh không nhìn cô Không, không có ai cả.

– Sao vậy?!

Cô vẫn không trả lời câu hỏi của anh.

– Anh có biết vì sao trong danh sách đi đợt đó lại không có Cảnh Dự không. Cậu ta có đăng ký đi không?

– Cảnh Dự ! Sao em lại hỏi về cậu ta?!

Mặt anh thoáng lạnh đi, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.

– Em có việc cần biết một chút thông tin thôi.

– À thì … Chắc là do cậu ta không đăng ký đi. Lâu rồi anh cũng chẳng nhớ nữa.

– Em nghe nói cậu ta có đến đó. Anh có gặp cậu ta không?

– Không, anh không gặp. Bình thường anh cũng không tiếp xúc với cậu ta.

– Uh em biết rồi.

– Tại sao tự nhiên lại hỏi chuyện đó vậy, có chuyện gì sao.

Cậu ấy mất rồi…

– Mất rồi, tại sao mất, mất khi nào??

– Người nhà cậu ấy nói mất hôm mà em bị ngã xuống hồ. Cậu ấy bị chết đuối.

– Chết đuối, vậy sao??

– Họ còn nói là vì em nên cậu ta mới mất..

– Vì em, sao như vậy được. Vô lý hôm nào anh sẽ gặp họ để nói lý lẽ lấy lại công bằng cho em.

– Thôi không cần đâu, em không muốn làm to chuyện lên. Thôi anh ăn đi.