Cô Vợ Bé Nhỏ Đừng Nghĩ Thoát Khỏi Anh

Chương 72






Chương 72

Rời khỏi nhà Mẫn Quân thì trời cũng đã tối đi loanh quanh một hồi cô quyết định về biệt thự. Cô liền bắt một chiều taxi vừa chạy tới .

Về đến biệt thự đi qua khu vườn vào nhà chính, đi qua khoảng đất trồng cỏ may mắn cô liền dừng lại nhìn, cả khoảng đất đã bị đào bới tung lên và trồng một loại hoa khác, cô thở dài một cái đi về hướng nhà chính. Tắm rửa xong cô lên giường nằm nhưng chằn trọc mãi không ngủ được. Từ lúc về cô chưa thấy Cảnh Hàn, nằm mãi không ngủ được cô khó chịu muốn đi hóng mát một chút. Mở cửa ra khỏi phòng đi ngang qua thư phòng thấy có ánh đèn cô hé cửa nhìn xem anh có trong đó không. Biết là mình không có lỗi nhưng sự việc liên quan đến mình nên cô rất muốn làm rõ sự viêc, còn về anh, cô đồng cảm với anh và hiểu vì sao anh lại có thái độ hận thù như vậy. Mất cả hai người thân như vậy nên anh có tâm trạng đau buồn như vậy cũng rất dễ hiểu.

Nhìn vào trong cô thấy anh đang đứng quay mặt nhìn ra cửa số, anh có vẻ đang suy nghĩ gì đó, lông mày anh nhíu lại, có vẻ đang nghĩ đến chuyện không vui. Bỗng anh vung tay gạt hết đồ trên bàn xuống đất. Tay năm thành quyền đầm liên tiếp xuống mặt bàn. Cô hốt hoảng nhớ đến lời Đàm Phong nói.

– Cảnh Hàn luôn dằn vặt về cái chết của mẹ và em trai cậu ấy. Hồi đó để đảm bảo cho công ty và chỗ đứng của cậu ấy mẹ cậu ấy không cho phép làm ầm chuyện này lên. Vì vậy cậu ấy chỉ có thể lặng lẽ điều tra nên mới biết em cậu ta mất tích tại hồ và tìm được vài ngày sau đó. Đôi lúc sự dằn vặt không giải tỏa được khiến cậu ta còn tự tổn thương bản thân rồi đến người xung quanh.

Cô liền đẩy cửa chạy vào giữ tay anh…

– Anh làm gì vậy , đừng như thế mà.

Sức con gái dù sao cũng không thể bằng con trai. Cô bị anh vung tay gạt cô văng đập cả người vào tường. Đội mắt anh đỏ ngầu hằn tia máu.

– Cô cút ngay cho tôi.

Cô nén đau đứng dậy lao đến ôm anh…

– Cảnh Hàn, anh đừng như vậy, đừng tự làm tổn thương mình việc đó không phải lỗi của anh mà.

– Vậy lỗi của ai??? Theo cô là của ai???

Anh cố giằng tay cô ra nhưng cô vẫn cố ôm chặt anh.

– Tôi xin lỗi, mặc dù tôi không biết tại sao sự việc lại như vậy, nhưng nó liên quan đến tôi, tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi anh. Anh đừng tự làm hại bản thân mình nữa.

– Lỗi của cô sao??

Anh quay lại nhìn cô bằng ánh mắt căm thù..

Tay anh tóm lấy cổ cô và xiết chặt.

– Tôi … tôi .. anh…

Cô cố gắng khuyên nhủ anh nhưng lời nói không thể bật ra vì bị anh xiết cổ rất mạnh khiến cô không thể thở.

– Vậy cô lấy gì để bù đắp cho tôi đây??!!!

– Tôi…. tôi không biết… anh…

Cô cố hít thở lấy chút không khí một cách yếu ớt. Bàn tay anh xiết mạnh cổ cô, cô gần như ngất đi vì không thể thở, lúc chân tay cô trở nên mềm nhũn đầu óc dần lịm đi thì anh lại buông tay. Cô ngã nằm xuống đất hai tay ôm ngực không ngừng th ở dốc.

Khi đã bình thường trở lại nhìn anh, rồi lại chống tay đứng dậy đi về phía anh.

– Cảnh Hàn! Em biết dù em có nói gì đi nữa cũng không thể làm thay đổi mọi chuyện . Em chỉ xin anh đừng tự làm hại bản thân mình, hãy suy xét mọi việc thật kỹ. Em không biết chuyện này anh điều tra và biết như thế nào. Nhưng em cũng sẽ tìm hiểu lại chuyện này.