Cô Vợ Bé Nhỏ Đừng Nghĩ Thoát Khỏi Anh

Chương 107






Chương 108

– Cô Hứa nếu như đã quyết định rồi thì mới thay đồ rồi nằm lên giường.

– Uh, được

Giai Tuệ máy móc làm theo yêu cầu của bác sĩ.

Nhìn những dụng cụ kia có cảm giác sống lưng mình ớn lạnh.

Nằm trên giường phẫu thuật có run rẩy khi nghĩ đến những dụng cụ kia sẽ đưa vào người mình. Cô vùng dậy

– Bác sĩ xin lỗi tôi không làm nữa.

Du Hạo dừng xe trước sảnh đạp của bước xuống, ném chìa khóa cho vệ sĩ bước nhanh vào trong.

Anh xô cửa phòng thủ thuật Giai Tuệ đang mặc áo bệnh nhân đứng đó. Du Hạo bước lại kéo có rời khỏi phòng.

– Này, anh lôi kéo gì chứ. Bỏ tôi ra

Anh không trả lời mà kéo cô ra khỏi bệnh viện, ấn cô ngồi vào xe.

Suốt dọc đường đi, anh không nói với cô một câu mặc cho cô la hét. Về đến biệt thự, cô vùng vằng không đi.

– Anh đưa tôi đến đây làm gì. Tôi muốn về.

Anh bế cô lên đi thẳng vào trong đi thẳng lên lầu. Vào đến phòng anh thả cô xuống giường lạnh lùng nhìn cô.

– Anh nhìn gì tôi, anh muốn làm gì.

Du Hạo đè vai cô lại nói.

– Hứa Giai Tuệ em đến bệnh viện làm gì.

– Làm gì kệ tôi. Ai cần anh quan tâm.

Du Hạo đưa tay xiết cổ cô.

– Hứa Giai Tuệ em nghe cho rõ đây. Em đừng hòng bỏ con của tôi. Nếu em dám làm thế tôi sẽ gi3t chết em. Nghe rõ chưa.

Giai Tuệ cổ hít thở không khí.

– Anh bị điên à, sinh hay không là quyền của tôi. Anh không có quyền.

Du Hạo xiết mạnh cổ cô.

– Tôi sẽ cho em biết mình có quyền gì. Có phải em thấy tôi quá yêu chiều em nên em làm càn phải không. Từ trước đến này tôi chưa bao giờ phải hạ mình với một ai. Vậy mà lại điên cuồng

chạy theo em, mặt dày ở lý nhà em. Em biết là vì sao không, là vì tôi yêu em, sẵn sàng làm tất cả vì em.

Giai Tuệ ngơ ngẩn nghe anh nói.

– Tôi nghĩ dù em không yêu tôi, cũng nên thương yêu đứa nhỏ dù sao nó cũng là con em. Nhưng em quá nhẫn tâm. Tôi đãnhìn nhầm người rồi.

– Tôi… tôi nghĩ rằng giữa chúng ta không có kết quả. Để lại đứa nhỏ chỉ làm khổ cho nó mà thôi.

– Tốt nhất là em yên phận ở đó chờ làm vợ tôi cả đời nay cũng đừng mong đến với người khác.

– Anh thật vô lại, tôi muốn về nhà.

Cô đứng lên muốn ra khỏi phòng. Có cảm thấy ở gần anh lúc này rất nguy hiểm.

Du Hạo tóm cô lại đấy có ngồi lên giường.

– Từ giờ em ở yên trong này cho tôi, nếu dám bước ra ngoài tôi sẽ đánh gãy chân em..

Tại sao tôi phải nghe lời anh. Tránh ra

Cô vùng vằng đẩy anh rất nhanh anh xoay người cô lại vung tay đánh vào mông cô.

Cô ch ảy nước mắt hét lên.

– Đồ vô lại. Anh dám đánh tôi.

– Nếu em dám cãi lời tôi, tôi còn có thể làm hơn thế nữa. Biết sai chưa.

– Tôi không sai.

Anh vung tay đánh tiếp mấy cái.

Giai Tuệ bị anh đánh đau đánh lên tiếng xin tha.

– Tôi biết rồi, tôi sai rồi lần sau sẽ không dám nữa.

Lúc này Du Hạo mới dừng tay

– Nhớ kỹ an phận ở lại đây, chuẩn bị làm vợ tôi, và sinh cho tôi một đứa con khỏe mạnh. Nếu còn dám có ý định bỏ đi đứa con này em sẽ biết tay tôi. Rõ chưa.

Hai chữ cuối cùng anh nói to nhấn mạnh. Giai Tuệ máy móc gật đầu.

Du Hạo để cô ngồi đó, bỏ ra khỏi phòng.

– Đóng cửa lại không cho cô ấy ra khỏi phòng

Đám vệ sĩ nhanh chóng thi hành lệnh của anh.

Du Hạo ý bảo quản gia.

– Gọi bác sĩ kiểm tra cho cô ấy một chút.

Lúc đánh có anh thật sự khá tức giận. Nhưng vẫn kìm nén chỉ đánh mấy cái vào mông cô. Nhưng biết cô đang có thai nên cũng rất lo lắng.

Du Hạo đi rồi Giai Tuệ nằm vật xuống giường.

– Đồ tồi, anh dám đánh mông tôi. Sau này tôi sẽ đánh gấp đôi vào mông anh.

Khóc một lúc có mật liền ngủ quên luôn.

– Cô ấy thế nào.

– Lúc tôi vào cô ấy ngủ rồi. Tôi đã bắt mạch, cô ấy không sao.

Đứa bé hoàn toàn bình thường.

Tôi sẽ kê thuốc bổ dưỡng thai, cho cô ấy uống đúng giờ là được.