Cô Vợ Bé Nhỏ Đừng Nghĩ Thoát Khỏi Anh

Chương 100






Chương 101

Cô cảm thấy mình như người đang nằm mơ. Đứa con này đến với có thật bất ngờ. Nó như một món quà mà ông trời đã ban cho cô.

Cô đứng nhìn bầu trời đầy sao lung linh, mỉm cười thầm cảm ơn ông trời đã rất chiếu cố đến mình.

Một vòng ôm mạnh mẽ, hơi thở quen thuộc bao bọc lấy cô.

– Đang nghĩ gì vậy, đứng đây gió lớn không tốt lắm đâu, đi ngủ đi

Cô ngả đầu tựa vào ngực anh, so với những người con gái khác cô là một cô gái có thân hình không hề thấp nhưng khi đứng cạnh người đàn ông này cô thấy mình thật nhỏ bé.

– Em không muốn ngủ, cũng không dám ngủ.

– Sao vậy. tại sao iại không dám ngủ.

– Em cảm thấy mình như đang nằm mơ, sợ ngủ rồi khi tỉnh dậy ông trời sẽ lấy lại mọi thứ tốt đẹp trong giấc mơ của em. Em lại không muốn mất nó.

Anh ôm cô thật chặt.

– Em mơ thấy gì, có anh trong giấc mơ của em không.

– Cảnh Hàn anh chính là giấc mơ của em, còn có con của chúng ta nữa.

Anh mỉm cười hôn lên tóc cô.

– Tại sao lại là mơ, giấc mơ thường không có thật.

– Chính vì em sợ nó không có thật nên rất sợ nó sẽ mất đi. Cảnh Hàn có phải em đang nằm mơ không. Chẳng phải anh không thích em, sao bây giờ lại thay đổi.

– Con người ai chẳng sẽ đến lúc sẽ phải thay đổi. Chẳng lẽ em không thế sao. Anh nhớ là trước đây có người một mực yêu tên Huỳnh Đông gì đó mà nhỉ.

– Em và Huỳnh Đông quen nhau rất đơn thuần, thường xuyên gặp nhau ở trường, tham gia các hoạt động tập thể cũng chung đội, bạn bè luôn cho rằng chúng em là một cặp. Em cũng không có nhiều mối quan hệ với các bạn nam khác. Cho đến khi kết hôn với anh, em phát hiện mình có một cảm giác rất khác biệt khi ở cạnh anh, nó hoàn toàn không giống cảm giác khi em ở cùng Huỳnh Đông.

– Có nghĩa là em phát hiện mình đã yêu anh.

Cảnh Hàn gian xảo hỏi

– Em phát hiện rằng tuy em và Huỳnh Đông yêu nhau, anh ấy rất chiều chuộng em, chúng em chưa hề cãi nhau. Tình cảm rất tốt đẹp, không như những cặp đôi khác ghen tuông, rồi cãi nhau.

Nhưng khi chia tay cái cảm giác đau khổ và luyến tiếc đoạn tình cảm này của em lại không đau khổ như em nghĩ.

– Vậy sao, có nghĩa là với anh em có cảm giác khác

Cảnh Hàn gật gù, gian xảo hỏi tiếp

Cô gật đầu xác nhận

– Phải khi ở cạnh anh, em vui có, buồn có, tức giận rồi lo sợ cũng có. Nhưng em biết em thật sự không muốn xa anh.

– Ồ! Vậy cũng có nghĩa là em đã yêu anh

Cô đó mặt gật đầu

– Phải, em yêu anh.

– Em nói gì cơ anh chưa nghe rõ

– Em nói em yêu …….

Cô dừng lại ngẩng đầu nhìn anh. Phát hiện nụ cười gian xảo trên môi anh.

– Anh.…

Cô đỏ mặt đưa tay đánh anh.

– Đồ lưu manh anh dám lừa em hả

Anh bật cười buông cô ra bỏ chạy vào phòng.

– Dám chạy nữa hả, đứng lại đó

Anh chạy vài bước liền quay lại ôm lấy cô.

– Được rồi, đừng chạy nữa. Em đang có bầu đó.

Cô xấu hổ đánh thêm mấy cái vào ngực anh.

– Đồ xấu xa, dám lừa em nói mấy từ đó.

Cô xấu hổ giấu mặt vào ngực anh.

– Cảm ơn em. Y Lan

Anh vùi mặt vào cổ có nói

– Hả, anh nói gì cơ. Sao lại cảm ơn em.

– Cảm ơn em đã yêu anh.

Cả hai nhìn nhau thật lâu, cảm nhận nhịp đập trái tim cùng hòa chung một nhịp.

Anh cúi xuống áp môi mình vào môi cô. Nụ hôn tưởng chừng như vô tận. Phải đến khi cô không thở nổi nữa anh mới chịu buông cô ra.

Anh bật cười áp trán mình vào trán cô.

– Cảnh Hàn em muốn cho anh xem một thứ.

– Là thứ gì vậy.

– Lại đây.

Có ấn anh ngồi lên giường rồi lấy chiếc hộp từ trong tủ cho anh xem.

– Đây là những thứ em giữ lại hồi còn đi học, đối với em đó là những kỷ niệm không thể quên.

Trong hộp dựng rất nhiều tấm ảnh, là những tấm ảnh lúc cô còn đi học.

Một cuốn sổ nhật ký nhỏ.

Cô cầm mấy tờ giấy được gấp hình hoa đưa cho anh.

Anh cầm lên đọc rồi ngẩng lên nhìn cô.

– Đây là những lá thư Cảnh Dự viết cho em. Hồi đó khi cậu ấy viết những lá thư này, em có biết tình cảm cậu ấy dành cho mình. Cũng có viết thư lại cho cậu ấy. Cũng nói với cậu ấy rằng

chúng em chỉ nên là bạn. Và vẫn giữ mối quan hệ tốt với cậu ấy. Em nghĩ hồi ấy cậu ấy đã hiểu nên chúng em sau đó vẫn dừng lại ở mức độ là bạn.

– Anh có xem được những bức thư em gửi cho nó.

– Anh xem rồi?

– Uh. Khi nó chết, lúc soạn lại đồ của nó anh đã thấy. Lúc đó anh rất tức giận vì em không đáp trả tình cảm của nó. Anh nghĩ em của anh có gì không tốt mà em lại không yêu nó. Ban đầu anh còn nghĩ nó vì bị em từ chối nên nghĩ quẩn. Sau khi điều tra lại biết nó vì cứu em mà chết anh càng giận hơn. Mẹ anh vì đau lòng nên bệnh không qua khỏi. Anh đã tự nhủ bản thân không bỏ qua chuyện này, phải cho người có liên quan phải trả giá.