Bạch Trạch Vũ cùng những người ở cùng chung cư đã nhận được thiếp mời.
Nhưng hắn vẫn không tìm được Duy Y, Kiều Y nói Duy Y không gặp chuyện không may, nhưng hắn cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, nếu như không có chuyện gì xảy ra, tại sao lại không ở nhà, mà lại ở nhà Kiều Y? Còn nữa, điện thoại cũng không liên lạc được…….
Thiếp mời là thông qua chuyển phát chuyển đến phòng làm việc của hắn, không phải lấy danh nghĩa Duy Y mời mà là Kiều Ngự Diễm mời.
Còn nói không có chuyện gì, thiệp mời cũng đã gửi, hơn nữa không thấy được hình của Duy Y, mấy ngày nay nhất định là cô đang chuẩn bị hôn lễ cùng Kiều Ngự Diễm rồi. Cho nên mới biến mất, cho nên cô chú Duy mới không muốn nói cho hắn biết.
Chuyện phát triển thành như vậy, hắn còn có thể làm gì đây? Tất cả chỉ có thể trách hắn không có năng lực.
Mấy ngày trước ngài Terry gọi điện thoại cho hắn, muốn hắn về Anh nhận chức, bởi vì ngài Terry thấy hắn cùng ngài Jayson ở đây không hợp nhau, đạo lý một núi không thể chứa hai cọp, ngài Jayson cũng là một vị đại tướng, Bạch Trạch Vũ cũng không kém, nhưng cái Bạch Trạch Vũ thiếu là trải nghiệm trogn xã hội, cho nên ngài Terry muốn hắn trước tiên về Anh làm việc, chờ đến khi hắn có một chút địa vị cùng quyền uy sẽ để cho hắn nắm giữ quyền lực.
Nhưng hắn không bỏ được Duy Y, nếu như hắn cứ bỏ đi như vậy, không phải Duy Y thật sự phải gả cho người đàn ông kia sao?
Cô là thanh mai trúc mã của hắn, là cô gái chơi đùa cùng hắn từ nhỏ đến lớn, tình cảm của bọn họ dù sao cũng rất sâu nặng…….
Bạch Trạch Vũ nhấn chuông cửa nhà Duy Y, khi còn bé khi làm chuyện này vui biết bao, bởi vì nhấn chuông cửa nhà Duy Y, người đầu tiên xuất hiện mở cửa sẽ là Duy Y, hơn nữa mỗi lần cũng rất vui vẻ.
Nhưng hôm nay tâm tình không tốt, ba ngày rồi, ba ngày qua hắn vẫn đều đặn đến nhà Duy Y hai lần, nhưng mỗi lần đến Duy Y đều không có ở nhà.
“Trạch Vũ? Tại sao lại là cháu…..” Người mở cửa là Duy Kiến Quốc, vừa thấy Bạch Trạch Vũ ông liền ngỡ ngàng.
Mặc dù có nhiều oán hận đối với hắn nhưng nhìn thấy thâm tình của hắn đối với con gái mình nên mọi oán hận đều biến mất.
“Thưa chú, Duy Y đã về chưa?”
“Chưa, ngày mai là ngày kết hôn của nó, hôm nay sẽ không về. Trạch Vũ, cháu buông tay đi, như vậy tốt cho cả cháu và Duy Y. Y Y không có diễm phúc, không thể ở chung một chỗ với cháu…….”
“Thưa chú, cái cháu muốn nghe không phải cái này, nếu không chú cho cháu biết nhà họ Kiều ở đâu, cháu sẽ đi tìm cô ấy!”
“Trạch Vũ…….Sao cháu không nghe lời!”
“Thưa chú, chú nói cho cháu biết đi, tốt xấu gì cũng phải cho cháu gặp mặt cô ấy nói cho rõ ràng.”
“Cái này…….” Duy Kiến Quốc do dự, nói thế nào người trong lòng Duy Y cũng là Bạch Trạch Vũ, hai đứa lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tình cảm khẳng định rất sâu nặng, ngày mai con gái lấy chồng rồi, dù thế nào cũng phải nói rõ ràng mới đúng.
“Cháu cầu xin chú!”
“Vậy cũng được, cháu đến chỗ XXXX này đi, con bé ở đó!”
“Cháu cảm ơn chú!” Bạch Trạch Vũ vừa nghe thấy địa chỉ vội vàng nói cảm ơn liền đi.
Nhà trọ Kiều Ngự Diễm tại khu chung cư Đế Vương.
Hai ngày trước đúng là Duy Y với Kiều Ngự Diễm ở đây, nhưng hôm nay vừa đúng lúc Kiều Ngự Diễm bị mẹ gọi về khu biệt thự, chuẩn bị cho hôn lễ ngày mai. Mẹ Kiều sợ bọn họ trẻ tuổi sẽ không chú ý, cho nên căn dặn hắn ngàn lần phải về.
Bạch Trạch Vũ cũng bởi vì vậy mà bỏ lỡ cơ hội gặp Duy Y.
Không thấy Duy Y, Bạch Trạch Vũ chán chường giống như dã thú, vừa nguy hiểm vừa đáng thương, đi trên đường như con thú bị thương.
Hắn nghĩ muốn ngăn cản tất cả lại, nhưng hắn phát hiện cơ hội cho hắn nhúng tay cũng không có, tất cả đều bị Kiều Ngự Diễm phong kín hết.
Ngày hôm sau là hôn lễ.
Hôm nay là hôn lễ chính thức của Kiều Ngự Diễm với Duy Y, tiệc đính hôn được thực hiện hai tháng trước.
Hôm nay có rất nhiều nhân vật lớn, thậm chí còn có nhật vật nổi tiếng.
Kiều Ngự Diễm sắp xếp đám cưới không có nhiều lễ tiết truyền thống, buổi trưa là hôn lễ chính thức, buổi tối là tiệc rượu. Cho nên Duy Y không cần phải thức dậy vào sáng sớm để thay đồ, tất cả đều dựa vào thời gian nghỉ ngơi và làm việc như bình thường.
Buổi sáng có nhân viên hóa trang cùng lễ phục tới chuẩn bị, sáng sớm đã có mười nhân viên trang điểm vây quanh cô. Mà phù dâu là do Kiều Y đảm nhận.
Bận từ sáng đến trưa, ngay cả thời gian để thở Duy Y c ũng không có.
Mấy ngày nay cô yên bình bên cạnh Kiều Ngự Diễm, cũng từng hối hận đồng ý gả cho hắn, nhưng bây giờ nói gì cũng không kịp nữa, cô giống như cưỡi trên lưng cọp.
Nghi thức hôn lễ được cử hành tại một khách sạn cao cấp, hơn nữa còn cử hành tại vườn hoa bên ngoài khách sạn. Nghe Kiều Y nói bên ngoài có rất nhiều nhân vật lớn đến tham dự, còn có rất nhiều nhà báo. Có thể nói hôn lễ này cực kỳ phóng khoáng.
Khách mời tham dự không thể khinh thường, hoặc là người nhà nước, hoặc là bạn làm ăn, các cấp lãnh đạo của công an, mấy ông trùm xã hội đen, bọn họ thế nhưng hôm nay lại có thể ngồi ăn cùng nhau, vậy cũng là nể mặt Kiều Ngự Diễm.
Còn hơn một tiếng nữa mới bắt đầu, lúc này Kiều Ngự Diễm cùng Duy Y ngồi trong phòng nghỉ, còn có các phù dâu và phù rể. Những phù dâu kia hâm mộ Duy Y đến chết, dù sao cũng gả cho tổng giám đốc tập đoàn Kiều Thị, không phải ai cũng được như vậy.
Nhưng biểu hiện của cô dâu không tốt, cả ngày họ đều đối mặt với cô dâu, sao cô dâu lại không vui? Thế nhưng bà Kiều lại ngược lại.
Cả buổi sáng khuôn mặt cô nhăn nhó, cũng không nói chuyện. Đối với dâu phụ cũng không nói nhiều, đều là họ nói cô dâu làm theo, có lúc còn ngẩn người.
“Kiều Y, tối hôm qua anh Trạch Vũ có tìm bạn không?” Duy Y nhìn các phù dâu ngồi nói chuyện phiếm, nhỏ giọng hỏi Kiều Y. Những người này đều là Kiều Ngự Diễm mời tới, cô không yên lòng với các cô ấy.
Ba ngày nay, mặc dù Kiều Ngự Diễm đối xử rất tốt với cô, nhưng cô cảm giác Kiều Ngự Diễm cũng không hoàn toàn tin tưởng cô, xem như lúc hắn muốn xử lý công việc, hắn cũng muốn đưa cô đi theo, giống như đề phòng cô, nếu không dẫn cô theo bên người hắn cũng sẽ cho người theo dõi cô.
Đề phòng như vậy làm cô có cảm giác khó thở. Mặc dù hắn cũng không nói gì nhưng cô có thể nhận ra.
Tối qua nói chuyện điện thoại với ba mẹ, ba nói Bạch Trạch Vũ đến chung cư Đế Vương tìm cô, nhưng trưa hôm qua cô không còn ở đó. Sau đó nghe nói uống rất nhiều rượu, say đến nỗi nằm ở cửa chung cư, bảo vệ phải đưa hắn về nhà.
“Không có, sao thế?” Kiều Y thấy cô hỏi Bạch Trạch Vũ, trong lòng thấp thỏm, sợ cô đào hôn đi tìm Bạch Trạch Vũ.
Cô biết tình cảm Duy Y dành cho Bạch Trạch Vũ, từ nhỏ cô ấy rất thích Bạch Trạch Vũ, hơn nữa anh trai lại lớn hơn cô ấy nhiều tuổi như vậy, dùng nhiều thủ đoạn mới cưới được cô, chuyện đào hôn là có khả năng.
Cũng may là anh trai đã sớm phái người canh giữ phòng nghỉ ngơi.
Hiện tại cô hoàn toàn đứng về phía anh trai.
“Không có…….Kiều Y, bạn cầm điện thoại đến ình được không?”
“Điện thoại di động? Mình…….hình như để quên ở nhà!” Kiều Y có chút ấp úng.
“Bạn mượn giúp mình đi, mình muốn gọi điện thoại.”
“Bạn muốn gọi cho ai? Anh Trạch Vũ sao?”
“Kiều Y, bạn là bạn thân nhất của mình, mình muốn tạm biệt anh Trạch Vũ, muốn nói rõ ràng với anh ấy mà thôi, nếu như bạn không giúp mình thì không ai có thể giúp mình.”
“Thật sự chỉ là tạm biệt? Không có gì khác?”
“Tối hôm qua anh Trạch Vũ uống đến nỗi say không biết gì nằm ở cửa chung cư, tất cả đều là vì mình, là mình muốn gả cho người khác, mình cùng anh ấy chưa bao giờ bắt đầu, nhưng mình muốn nói hai câu cuối cùng với anh ấy…….” Nói xong lời cuối cùng, Duy Y rớt nước mắt, cô cúi đầu không dám nhìn Kiều Y.
“Được rồi, bạn đừng khóc, mình đi mượn cho bạn.” kiều Y nói không lại Duy Y, không thể làm gì khác hơn là đồng ý đi lấy điện thoại cho cô.
Nhưng lúc vừa bấm điện thoại thì Kiều Ngự Diễm đi vào, vốn dĩ hắn ở ngoài tiếp khách, nhưng có chút không yên lòng về Duy Y nên đi vào xem một chút.
Hắn đột nhiên xuất hiện làm Duy Y theo bản năng dùng váy che di động lại. Nhưng vẫn bị Kiều Ngự Diễm nhìn thấy, hơn nữa còn thấy dáng vẻ hoảng hốt giấu điện thoại của cô. Trong lòng không khỏi chua xót.
“Y Y gọi điện thoại cho ai vậy?” Kiều Ngự Diễm hỏi, hắn rõ ràng biết đáp án nhưng chỉ là muốn hỏi.
“Không có…..Không có, gọi cho ba mẹ em, muốn hỏi một chút xem bọn họ đến chưa!” Ánh mắt Duy Y không dám nhìn thẳng Kiều Ngự Diễm.
“Đến rồi, đang đợi ở bên ngoài, lát nữa em có thể gặp.”
“Ừ!”
“Y Y, sao mắt em lại đỏ, hơn nữa phấn trang điểm còn bị lem!” Kiều Ngự Diễm đi tới bên cạnh Duy Y, cúi đầu nhìn bộ dáng cô vợ nhỏ bé.
“Anh hai, sao anh lại vào đây, không phải anh phải tiếp khách sao?” Kiều Y ở một bên vội vàng giải vây giúp cô, Duy Y bởi vì Bạch Trạch Vũ mà đỏ mắt, nếu anh trai biết thì không hay.
“Đương nhiên là anh muốn nhìn vợ anh một chút, nghi thức sắp bắt đầu rồi, cô dâu trang điểm lại đi!Anh đi ra ngoài trước!” Từ đầu tới cuối mắt Kiều Ngự Diễm không rời khỏi vợ hắn. Nói xong vẫn hôn trộm mặt cô dâu một cái.
Thợ trang điểm vừa lúc nãy còn nói chuyện vội vàng chạy tới trang điểm lại cho cô dâu, Kiều Ngự Diễm lui về sau mấy bước, kéo em gái ra khỏi phòng.
“Anh trai, có chuyện gì thế?” Kiều Y không hiểu hỏi, vừa rồi trong phòng anh trai còn dịu dàng bây giờ đã biến hóa như vậy, mặc dù là anh trai mình nhưng cô vẫn có chút sợ hãi.
“Hôm nay dù thế nào em cũng phải luôn bên cạnh Duy Y, biết không?”
“Đi vệ sinh cũng vậy sao?”
“Không cần ba hoa, anh nói nghiêm túc!” Kiều Ngự Diễm cau mày nhìn Kiều Y một cái, làm cô sợ đến mức lập tức câm miệng. Sau đó mặt lạnh nhìn hai người mặc tây trang màu đen đứng canh ngoài cửa “Các người cũng thế, nhất định phải canh giữ bên người cô ấy.”
“Dạ, ngài Kiều!” Hai người đàn ông cũng nghiêm mặt, cả nụ cười cũng không có, dẫu gì hôm nay cũng là hôn lễ của anh trai…….
Kiều Y đợi anh trai đi xa mới xoay người đi vào phòng rửa tay.
Mới mở cửa phòng rửa tay, thế nhưng chỗ này lại xuất hiện bóng dáng cao lớn của một người, nhanh chóng ôm lấy Kiều Y từ phía sau, liền đi về phía cửa khác, cửa kia thông với phòng nghỉ của nhân viên.
“Không được quấy, nếu không anh sẽ ăn em!” Giọng nói truyền đến từ sau lưng Kiều Y, hơn nữa còn là giọng nói không đàng hoàng.
Vừa nghe giọng nói này, Kiều Y cũng không sợ, dùng sức giãy dụa, dùng chân đá lung tung “Dennis chết tiệt, anh muốn chết phải không? Nhanh thả tôi ra……”
Thân hình Dennis cao lớn, hơn nữa linh hoạt nhưng cũng không chịu nổi sự giày vò của cô nhóc này, bởi vì sợ làm cô bị thương, cho nên không thể không nới lỏng tay.
“Công chúa thân yêu của anh, em thật là mạnh.”
“Hừ, ai nói anh làm tôi sợ, đáng đời! Không phải anh đi tiếp khách sao còn ở đây làm gì?” Kiều Y liếc hắn một cái, mới để ý đến quần áo của mình bị rối.
“Em yêu, anh nhớ em lắm!” Đột nhiên ánh mắt Dennis nhìn Kiều Y mê ly, đôi tay càng thêm sờ eo nhỏ, thu một tay lại đem người con gái đến trước ngực. Kiều Y bị động tác đó làm giật mình, đôi tay chống đỡ trước ngực hắn.
“Anh làm gì đấy, anh dám động tay động chân vói tôi thì tôi sẽ tố cáo anh trai!”
Kể từ khi biết ý Dennis muốn ôm mình, Kiều Y cố tình tránh hắn, nhưng hắn giống như bóng ma, bất luận đi đến nơi nào bóng dáng hắn đều xuất hiện. Quá mức hơn nữa là táy máy tay chân với cô.
Không phải cô không thích Dennis, nhưng thích ở đây giống như anh trai mà thôi. Nhìn dáng dấp của hắn rất khá, nhưng cô không có cảm giác gì thì làm sao được?
“Vậy em đi đi, xem anh trai em đứng về phía em hay đứng về phía anh?”
“Hừ, đại sắc lang, vong ân phụ nghĩa, nhà tôi đối với anh tốt như vậy, thế nhưng anh lại muốn nhúng chàm tôi, ba mẹ tôi sẽ không bỏ qua cho anh.” Vừa nghĩ tới hắn chạy tới phòng muốn ăn cô sạch sẽ, cô rất tức, càng hận hơn là rõ ràng anh trai thấy nhưng lại làm bộ như không thấy đi ra ngoài.
“Em yêu, em khỏe không…….” Vừa nói khuôn mặt vừa áp sát vào mặt cô, hôn vào đôi môi đang lảm nhảm của cô. Nụ hôn nóng bỏng cuồng dã.
“Uhm……..Uhm…….” Hai từ “khốn khiếp” mơ hồ phát ra từ miệng cô.
Trong lúc hai người dây dưa thì trong phòng Duy Y gọi điện thoại cho Bạch Trạch Vũ.
“Anh Trạch Vũ…….”
“Duy Y, là em sao?” Giọng Bạch Trạch Vũ gấp gáp “Em đang ở đâu? Anh đến hội trường khách sạn, anh sang tìm em…….”
“Anh Trạch Vũ, anh đừng tới, không nên tới…….” Duy Y khóc, cô cũng không để ý đến những phù dâu kia, cầm điện thoại di động đi tới bên cửa sổ “Anh Trạch Vũ, anh đừng đến tìm em, hôm nay…….là em cùng…….”
“Duy Y, đừng nói nữa, mau nói cho anh biết em đang ở đâu?”
“Anh Trạch Vũ, anh hãy nghe em nói hết!”
“Anh không nghe, anh chỉ muốn biết em đang ở đâu, Duy Y, anh biết rõ người trong lòng em vẫn luôn là anh, cùng anh rời khỏi thành phố G đi, đi Anh, đó chính là địa bàn của anh, không ai có thể làm em bị thương, đi theo anh được không?”
“Nhưng còn ba mẹ em thì sao, không thể bỏ mặc bọn họ.” Lời này thật sự hù sợ các thợ trang điểm, hiện tại rốt cuộc họ đã hiểu tại sao thư ký của tổng giám đốc bắt bọn họ phải luôn bên cạnh cô dâu.
Hơn nữa bên ngoài còn có hai người canh gác, hóa ra là vì lý do này…….
Cô dâu muốn đào hôn.
“Trước tiên chúng ta rời khỏi thành phố G, sau đó sẽ cho người đón bọn họ, em yên tâm, anh sẽ an bài tất cả. Nói cho anh biết, em đang ở đâu?” Bạch Trạch Vũ ở đầu dây bên kia càng thêm gấp gáp.
“Em đang trong phòng nghỉ ở hội trường phía đông.” Duy Y nói xong liếc nhìn những người phù dâu và trang điểm bên cạnh.
“Em chờ anh, anh lập tức tới ngay.”
Tắt điện thoại, Duy Y lẳng lặng ngồi lại vị trí cũ, mặc cho họ tiếp tục trang điểm.
Nhưng trong lòng cô, đã sớm dậy song, cô thật sự muốn đi cùng Bạch Trạch Vũ sao? Nếu như cô đi, ba mẹ sẽ thế nào? Kiều Ngự Diễm có đối phó với bọn họ hay không? Còn nữa, bọn họ thật sự có thể chạy thoát khỏi bàn tay Kiều Ngự Diễm sao?
Đầu óc Duy Y hỗn loạn cực kỳ…….
Trong lúc đầu óc cô hỗn loạn, không chú ý tới một chị gái phụ trách về áo cưới rời khỏi phòng nghỉ, hướng hội trường đi tới.
Không lâu lắm, người điều khiển hội trường xin phép nói là tiệc cưới chính thức bắt đầu.
Duy Y không thể đợi anh Trạch Vũ đến đã bị đưa tới hội trường.
Phía ngoài rất náo nhiệt, ba dẫn đi cô đi chậm rãi trên thảm đỏ, Kiều Ngự Diễm đứng ở đầu còn lại.
Tầm mắt Duy Y tìm bóng dáng của anh Trạch Vũ. Cô đột nhiên cảm thấy có chút ghê tởm, có chút choáng váng đầu óc, nhìn khách khứa nhiều như vậy, trên mặt mỗi người đều mang một nụ cười chúc phúc. Vô số đèn Flash hướng về phía cô, máy chụp hình phát ra âm thanh của ánh sáng, còn có những tràng vỗ tay, làm cô cảm thấy trời đất quay cuồng, hai chân không ngừng run.
“Một tràng vỗ tay chào đón cô dâu xinh đẹp ngày hôm nay Duy Y……..” Giọng nói ngưởi điều khiển trương chình truyền đến, mang theo hưng phấn cùng mong đợi, giống như tất cả mọi người đều ở đây.
Nhưng khi cô đi trên thảm đỏ được một nửa, tầm mắt của cô đột nhiên dừng tại một hướng, đó là hướng phòng nghỉ, anh Trạch Vũ từ đóc chạy ra, nhưng mới chạy được mấy bước, sau lưng cũng có mấy người đàn ông mặc tây trang màu đen đuổi theo, chưa kịp phát ra âm thanh gì, anh Trạch Vũ đã bị kéo trở về.
Duy Y nghĩ muốn bỏ qua tất cả chạy lên, nhưng bị bay nắm chặt cánh tay “Y Y, tỉnh táo một chút…….”
“Ba, là anh Trạch Vũ!” Duy Y nóng nảy, dừng chân lại, nhỏ giọng nói với ba.
“Ba biết rõ, nếu như con muốn Trạch Vũ an toàn rời khỏi đây thì đừng lộn xộn!” Giọng nói trầm ổn của ba truyền tới bên tai Duy Y, mà Duy Y đã sớm gấp đến nỗi mặt trắng bệch.
Cô dâu đột nhiên ngừng lại không khỏi gây sự chú ý ọi người, cô dâu sao thế, sao đột nhiên dừng lại không đi nữa?
Âm thanh xôn xao truyền đến, mà Kiều Ngự Diễm bất động, chỉ đứng ở đầu thảm đỏ chờ cô đến.
“Ba, con không muốn gả!.......” Cô dâu đột nhiên khóc thút thít, nước mắt rơi trên mu bàn tay cùng tay cha.
Lúc ấy cô cảm động, ấm đầu mới có thể nói như vậy, nhưng từ khi nghe được tin tức của anh Trạch Vũ, lòng của cô lại dao động. Dù sao cũng là anh Trạch Vũ, người lớn lên cùng cô từ nhỏ. Nhớ lúc còn rất nhỏ, cô bốn tuổi, anh Trạch Vũ tám tuổi, bọn họ chơi trò đám cưới, hắn là chú rể, cô là cô dâu…….
Anh Trạch Vũ nói lớn lên sẽ lấy cô, cô nói sẽ gả cho anh…….
Vậy mà hôm nay, cô là cô dâu, anh Trạch Vũ lại bị chú rể khi dễ. Tại sao lại như vậy, tại sao cô và anh không được bên cạnh nhau?
“Lúc này đừng nói những lời như vậy Duy Y! Đi thôi, tất cả mọi người đang nhìn.”