Trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Nam Cảng.
Duy Kiến Quốc đang tiếp hai vị phụ trách bên công ty Rayne ở Hoa Nam, trong đó có một người là người nổi tiếng trong giới kinh doanh ngài Jayson, ngài Jayson vốn dĩ là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, sau lại không biết vì sao lại hợp vào tập đoàn Rayne. Lại nói Duy Kiến Quốc với ngài Jayson có mối quan hệ sâu xa, mấy năm trước hợp tác qua mấy lần, thương trường không có bạn cũng không kẻ thù.
Một người khác là người mà Duy Kiến Quốc có nghĩ cũng không nghĩ đến Bạch Trạch Vũ, có tên là John. Cái tên tiếng anh này ông không ít lần ông nghe được từ bạn bè, khen có, than thở có, tuổi còn trẻ nhưng đã làm phụ trách công ty Rayne, trở thành trợ thủ của Jayson, nghe nói ở Anh rất được lòng ngài Terry, ngài Terry đồng ý cho về Trung Quốc để phát triển công ty.
Mặc dù tập đoàn Rayne ở Trung Quốc không có tiếng cho lắm nhưng ở Anh, Rayne là một trong ba gia tộc lớn nhất, còn có Hoàng Thất Anh, gia tộc đó rất thần bí, cho nên Rayne trở thành một lực lượng quan trọng không thể rung chuyển ở Anh.
Kể từ khi công ty của Duy Kiến Quốc được đưa ra thị trường, mục tiêu tiếp theo chính là chiếm lĩnh thị trường ở các quốc gia khác, nước Mỹ là địa bàn của tập đoàn Kiều Thị, bởi vì hai năm qua vẫn hợp tác với Kiều Thị, cho nên bên Mỹ cũng có một phần của mình.
Lòng người luôn tham, hiện tại ông cũng có chút năng lực nhất định, nếu như có thể chiếm đóng thị trường ở Anh, ông không cần phụ thuộc vào Kiều Thị nữa.
Nói trắng ra là, hai năm qua Kiều Thị vẫn giúp đỡ Nam Cảng nhưng khó bảo toàn được một ngày nào đó sẽ không xảy ra chuyện gì, cho nên độc lập vẫn rất quan trọng. Hai năm qua ông quá lệ thuộc vào Kiều Thị rồi.
Một năm trước ông đã từng cố gắng tiếp xúc với các tập đoàn ở Anh, dĩ nhiên cũng cố gắng đi tìm Rayne, nhưng không thành công trong việc tạo cơ hội hợp tác.
Hôm nay nghe nói Rayne muốn phát triển thị trường ở Trung Quốc, hơn nữa còn là đứa trẻ Bạch Trạch Vũ gián tiếp tạo cơ hội cho ông, ông tự nhiên sẽ không muốn buông tha, bởi vì hợp tác với tập đoàn Rayne tại thị trường Trung Quốc, thị trường bên Anh cũng sẽ tốt hơn.
Lần này, Bạch Trạch Vũ thực sự giúp mình rất nhiều. Nếu như không phải cậu ta đề cử công ty ông, chỉ sợ cơ hội đó chưa tới phiên mình, dù sao công ty có thực lực hơn công ty ông còn rất nhiều.
Duy Kiến Quốc thật không nghĩ tới, tên nhóc Bạch Trạch Vũ này có bản lĩnh như vậy, bởi vì nhìn hắn lớn lên từ nhỏ, vẫn đối đãi với hắn như con cái, nhớ tới lúc trước hắn hay bắt nạt Duy Y đồng thời cũng rất bảo vệ Duy Y nhưng cách một khoảng thời gian hắn đi Anh học mấy năm, quay về liền trở thành nhân vật lớn rồi.
Nghĩ tới quan hệ của Duy Y và hắn, mặc dù hắn lớn hơn con gái bốn năm tuổi, Duy Kiến Quốc đối với hắn rất hài lòng.
Kế hoạch của ba người không khác nhau lắm, chỉ còn đem hợp đồng ra ký nữa mà thôi. Ký hợp đồng này, công ty Nam Cảng của ông sẽ tăng lên một bậc nữa, suy nghĩ đã cảm thấy vui, tối hôm nay nhất định phải uống cùng vợ một chén.
Mà ngược lại, tập đoàn Nam Cảng ký kết cùng tập đoàn Rayne truyền đến tai Kiều Ngự Diễm.
Người đàn ông bí ẩn nghe xong báo cáo, chỉ đứng dậy đi tới cửa sổ đằng trước, lẳng lặng tự hỏi, cũng không vội ra lệnh.
Quản lý cấp dưới bởi vì hành động của hắn mà càng thêm khẩn trương, chỉ sợ hắn đẩy trách nhiệm lên mình. Bởi vì tập đoàn Nam Cảng hiện tại cũng được xem là tập đoàn có chút tiếng tăm rồi, nếu Nam Cảng ký kết hợp đồng mà không hợp tác với bọn họ nữa, vậy thì chính là vứt bỏ một đơn vị tài trợ lớn, tồng giám đốc Kiều khẳng định…….
“Yên lặng theo dõi mọi diễn biến, Nam Cảng vẫn chưa thể rời bỏ chúng ta. Ra ngoài đi.”
Sau khi người quản lý kia đi, Kiều Ngự Diễm quay trở lại bàn làm việc nhấn gọi thư ký nội tuyến “Hủy bỏ hoạt động tối nay của tôi, giúp tôi hẹn tổng giám đốc Duy đi ăn cơm!”
“Được!” Đối phương truyền đến âm thanh trả lời.
Vừa nói dứt lời, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, bóng dáng cao gầy của Denis đi vào, đem áo khoác tùy ý vắt trên sa lon, đi tới bên tủ tự mình rót rượu, tự nhiên như ở nhà mình.
“Ngài Denis, cả ngày gần như không thấy bóng dáng của ngài!” Giọng nói của Kiều Ngự Diễm cho thấy tâm tình hắn không tệ. Tâm tình hắn dĩ nhiên không tệ…….rốt cuộc Duy Y đã là của mình rồi, chưa tới bốn tháng, ngày cô mười tám tuổi là ngày bọn họ sẽ đính hôn, tất cả mọi chuyện đều trong lòng bàn tay hắn.
“Hôm nay tôi bị Kiều Y quấn cả ngày!” Denis để ly rượu xuống, kéo cà vạt xuống.
“Đây không phải ước mơ mà cậu mong mỏi sao? Muốn Kiều Y quấn mình!”
“Nhưng cô ấy đều nói chuyện của cậu với Duy Y, nói tôi khuyên cậu buông tay, còn uy hiếp nếu tôi không làm theo, cô có thể làm bất cứ gì!”
“Một cô nhóc con như nó có thể làm gì?”
“Cô ấy còn nói sẽ nói cho ba mẹ cậu biết!”
Vừa nghe đến điều này ánh mắt Kiều Ngự Diễm trở nên lạnh lùng “Denis, cậu vì Kiều Y ở lại Trung Quốc cũng đã sáu bảy năm, có nghĩ quay trở về Anh kế thừa sự nghiệp gia tộc hay không?”
Thật ra gia tộc của Denis cũng không đơn giản, mà hắn nguyện ý cùng Kiều Ngự Diễm trở về nước là bởi vì Kiều Y, năm ấy Kiều Y cùng người nhà đi Anh thăm Kiều Ngự Diễm, vừa đúng lúc Denis gặp em gái mình, đây chẳng qua là một cuộc gặp gỡ bình thường, nhưng đối với Denis hết sức có ý nghĩa.
Hắn không thể hiểu nỗi suy nghĩ của Denis lúc đó, vì vậy còn cười nhạo hắn nhiều năm. Sau này Duy Y xuất hiện, hắn mới thật sự hiểu được cảm nhận của Denis.
Không giống nhau là Denis là người Anh, ý nghĩ của hắn tương đối thoáng, mắt thấy Kiều Y có bạn trai, hắn cũng chỉ đứng một bên nhìn, hắn muốn để Kiều Y trải qua mọi thứ, bao gồm yêu…….
Kiều Ngự Diễm không giống Denis, hắn không chịu đựng nổi khi nhìn Duy Y qua lại với người con trai khác, không cách nào hình dung được cảnh cô rời xa mình, cho nên hắn tìm mọi cách tách rời những người đàn ông muốn đến gần cô. Cách yêu của hắn là đoạt lấy.
“Kiều Y vẫn còn ở trong nước!”
“Tôi có thể cho con bé đến Anh học!”
“Mẹ cậu sẽ không đồng ý!” Hơn nữa hắn cảm thấy mẹ Kiều Ngự Diễm sẽ không đồng ý gả Kiều Y ình, đây là trực giác của đàn ông.
“Việc có thành hay không là do cậu!”
Chân mày Denis không khỏi nhíu lại, cúi đầu suy nghĩ sâu xa “Kiều, tôi không nghĩ cậu lại làm như vậy!” Vì Duy Y, hắn đem chính em gái mình đưa ra nước ngoài. Nếu như sau này bởi vì Kiều Y va hắn không thể ở cùng nhau, hắn có thể đối với Kiều Y như vậy không?
Denis cảm thấy Kiều Ngự Diễm càng ngày càng đáng sợ! Đã còn là Kiều Ngự Diễm mà lúc đầu mình biết.
“Tôi cảnh cáo cậu, không được động đến Kiều Y, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!” Hắn đùa bỡn gì cũng được nhưng nếu làm tổn thương đến Kiều Y hắn nhất định không bỏ qua.
Denis hung hăn cầm áo khoác của mình, rời khỏi phòng làm việc của Kiều Ngự Diễm. Đôi mắt màu lam đầy lửa giận.