Duy Y bước xuống xe, không thể tin được, chắc cô đang nằm mơ!
Đây là ngôi biệt thự xinh đẹp không thể tưởng tượng được, từ khi đi vào cổng chính cô giống như đang nằm mơ. Sân cỏ rộng lớn, đài phun nước, bụi hoa, đây chính là một công viên tư nhân nhỏ.
Từ cổng chính đến trước cửa nhà, đi bộ hết mười phút trở lên. Có thể biết được nơi này rộng lớn như thế nào.
Cô vẫn biết bạn tốt Kiều Y là một tiểu thư nhà giàu, nhưng lại không biết giàu đến mức độ này. Ngồi cùng bàn với Kiều Y ba năm, tình cảm hai người rất tốt. Kiều Y muốn mời cô về nhà chơi, chỉ là, nhà cô cũng chính là “công viên nhỏ” nằm ở vùng ngoại ô thành phố. Vì vậy, đây là lần đầu tiên Duy Y đến nhà Kiều Y.
Cô cùng Kiều Y là học sinh trường trung học đệ nhất, ngồi cùng bàn ba năm. Trường trung học đệ nhất là trường nổi tiếng, học sinh trong trường phần lớn là học sinh có trình độ học vấn ưu tú, cũng không ít học sinh là dùng tiền để vào trường, dù sao học sinh trong trường đều có thành tích tốt, có thể cho con em của mình vào trường đó học là một may mắn, sẽ giúp đõ rất nhiều cho con em mình.
Kiều Y chính là dùng tiền để vào trường trung học đệ nhất. Thành tích học tập của cô ấy cũng chỉ là trên mức trung bình, nhưng vào trường trung học đệ nhất, lại ngang tài so với học sinh trong trường. Chỉ là may mắn ngồi cùng bàn với Duy Y.
Từ lúc mười hai, mười ba tuổi hai người đã quen nhau, Kiều Y lớn hơn Duy Y một tuồi, nhưng trên phương diện học tập Duy Y mạnh hơn rất nhiều. Duy Y giúp đỡ học tập rất nhiều.
Ba Duy Y là doanh nhân, buôn bán nhỏ, so với trong nhà là rất lớn rồi. Mẹ là giảng viên đại học, đây là nguyên nhân vì sao Duy Y có thành tích học tập nổi trội.
“Duy Y, mau lại đây, mình dẫn bạn lên sân thượng chơi. Trên sân thượng có một hồ bơi rất lớn.” Kiều Y vừa xuống xe liền kéo Duy Y còn đang sững sờ.
Năm nay Kiều Y mười sáu tuổi, Duy Y mười lăm tuổi, một tháng nữa là tới sinh nhật mười sáu tuổi của Kiều Y, cũng được tính là lớn một chút.
Năm nay họ vừa tốt nghiệp, hiện tại họ là học sinh lớp mười. Vừa nghĩ đến đây hai cô gái đều hung phấn.
“Kiều Y, đây thật sự là nhà bạn? Bạn không đi sai đường chứ?”
“Huh, mình ở đây đã mười sáu năm, còn có thể đi nhầm sao? Bạn cho rằng mình học không được tốt, ít thông minh hơn bạn?” Kiều Y liếc Duy Y một cái.
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Duy Y, bạn muốn đánh phải không?”
“Không dám, không dám…….” Duy Y thấy Kiều Y uy hiếp đi tới, vội vàng xin tha. Kiều Y cao hơn cô nửa cái đầu, mỗi lần đùa giỡn cô đều thua.
“Nhanh lên một chút, đến phòng học của mình.” Kiều Y nóng lòng muốn dẫn Duy Y đi tham quan nhà mình.
Vừa vào trong nhà, Duy Y phát hiện nơi này rất lớn, tựa như bảo tàng lịch sử mà năm ngoái họ đi tham quan, một nơi hào hoa khiến người ta thích thú, nhưng chỗ này mặc dù lớn nhưng rất hứng thú.
Chưa kịp nhìn kỹ phòng khách, người đã bị Kiều Y lôi kéo chạy lên lầu hai.
Mới vừa lên lầu hai, liền gặp một người đàn ông đang đi về phía các cô.
Người đàn ông khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặc âu phục chỉnh tề, chiều cao ít nhất cũng một mét chín, khuôn mặt đẹp trai mà kiên quyết, rất giống với Kiều Y, đều có bộ dáng rất đẹp. Không giống là khuôn mặt Kiều Y tương đối dịu dàng, đáng yêu.
Từ đầu hành lang đi tới trước mặt họ, tầm mắt người đàn ông chuyển từ Kiều Y sang Duy Y, nhìn chằm chằm cô.
“Anh hai!”
“Ừ! Bạn học?” Tầm mắt Kiều Ngự Diễm quay lại chỗ em gái nhưng lại lần nữa quay nhìn Duy Y. Giống như Duy Y mới là em gái của mình, mà Kiều Y là khách bình thường.
“Ừ, đây là bạn thân nhất của em, Duy Y!” Kiểu Y kéo Duy Y đến bên cạnh “Duy Y, đây là anh hai mình!”
“Chào anh Kiều!” Duy Y bị nhìn chằm chằm vô cùng không tự nhiên, không biết vì sao, ánh mắt kia làm cô rợn tóc gáy.
Kiều Ngự Diễm rất cao, Duy Y chỉ ột mét năm mươi sáu chỉ đứng đến ngực hắn mà thôi.
“Anh hai, vậy bọn em đi chơi!” Kiều Y nhìn thấy Duy Y không được tự nhiên, nghĩ là bị anh trai mình hù sợ, anh trai mặt lạnh, đối với ai cũng giống như nhau, Duy Y bị hù sợ cũng là lẽ đương nhiên.
Chỉ là cô không nghĩ đến hôm nay anh trai ở nhà! Bình thường không phải lúc này hắn đang ở công ty sao?
“Đi Đi!”
Kiều Y lôi Duy Y chạy đi. Duy Y sợ quay đầu lại nhìn Kiều Ngự Diễm vẫn đứng tại chỗ. Hình ảnh như vậy tựa như rất quen thuộc. Một cỗ mồ hôi lạnh từ lòng bàn chân toát ra. Mà lúc cô quay đầu lại vừa lúc đối mặt với Kiều Ngự Diễm.
Bốn mắt nhìn nhau, cô hoảng hốt chạy, anh mắt của hắn càng trở nên sâu xa.
Duy Y hoảng hốt thu hồi ánh mắt nhanh chân đuổi theo Kiều Y. Biểu hiện kia giống như bị dọa không nhẹ.
Nhìn hai cô gái nhỏ biến mất ở cuối hành lang, ngọn lửa trong đầu Kiều Ngự Diễm chợt phát nổ. Ba mươi năm chưa bao giờ trải qua kích động, hắn không cách nào dùng lời nói để mô tả tâm trạng hắn lúc này.
Hắn không biết ánh mắt của mình đáng sợ như thế nào, chỉ biết ánh mắt của mình không thể rời bỏ khuôn mặt nhỏ nhắn kia, khuôn mặt ửng hồng như con nít, cô không giống bất kỳ người phụ nữ nào mà hắn đã gặp, cao nhã hay phong tình.
Không có người phụ nữ nào có thể kích thích khát vọng của hắn như cô. Giống như ngàn năm mới có một người, ngàn năm đợi chờ giờ khắc này.
Lúc cô gái quay lại nhìn, hắn quyết định, hắn muốn cô. Cho dù bọn họ chênh lệch rất nhiều tuổi.
Thu hồi ánh mắt nóng bỏng, Kiều Ngự Diễm chậm rãi xuống lầu.
Mà hai cô gái trốn trong phòng, không phải nói chỉ có Duy Y bị khuôn mặt lạnh lùng của Kiều Ngự Diễm hù sợ. Mặc dù cũng có lúc Kiều Y sợ người anh trai này, nhưng phần lớn thời gian bọn họ không ở chung một chỗ. Bởi vì sự khác biệt quá lớn về tuổi, cô cùng anh trai rất cách xa nhau.
“Oa, Kiều Y, anh trai bạn thật đáng sợ!” Duy Y biết Kiều Y có anh trai, nhưng không biết hai người có sự chênh lệch lớn như vậy, hơn nữa tính tình một chút cũng không giống, Kiều Y hoạt bát hiếu động, nhưng anh Kiều lại làm cho người ta cảm giác rất sợ.
“Bạn bị hù sợ sao? Có lúc mình cũng rất sợ anh trai, so với ba anh ấy còn dữ hơn! Anh trai mình, lớn hơn mình mười bốn tuổi, mình và anh ấy rất ít gặp mặt, phần lớn thời gian anh ấy đều ở trong công ty, rất ít về nhà, hôm nay không biết có chuyện gì mà anh ấy lại ở nhà?”
“Anh ấy về nhà thì có gì kỳ lạ?” Duy Y bỏ cặp sách xuống, tùy ý đi tham quan căn phòng. Căn phòng này thật lớn, gấp ba bốn lần phòng của cô. Hơn nữa rất khuếch trương.
“Phòng của bạn thật to!” Thật không hỗ là con nít, qua một chút liền đem chuyện vừa rồi quên mất! Hiện tại cô bị căn phòng của Kiều Y hấp dẫn.
“Tạm được! Đừng xem nữa, chúng ta lên sân thượng!” Vừa nói Kiều Y vừa lôi kéo Duy Y chạy ra khỏi phòng.