Lạc Thanh Hàn ngưng tụ nội lực trong lòng bàn tay.
Lý trắc phi còn chưa chạm được tay Lạc Thanh Hàn, nàng thấy mình đột nhiên bị một lực vô hình đẩy lui.
Rồi nàng ngã thẳng về phía sau.
Lúc mọi người nhìn lại, Lý trắc phi đã ngồi bệt trên đất, do ngã quá mạnh nên một trâm ngọc trên đầu rơi ra.
Thường công công với cung nữ thái giám kinh ngạc, mà lại rất muốn cười.
Vừa rồi bọn họ thấy rõ, Lý trắc phi cố ý ngã vào lòng Thái tử, muốn nhân cơ hội tiếp xúc thân mật với Thái tử.
Kiểu thủ đoạn vặt ôm ấm yêu thương này rất phổ biến trong cung, có thể coi là thủ đoạn nhập môn trong tuyển tập thủ đoạn tranh sủng, ai cũng nhìn quen rồi.
Nhưng ngã vào lòng không thành, ngược lại bị Thái tử đẩy ngã xuống đất, tự chuốc lấy nhục rồi.
Lúc này Lý trắc phi cảm thấy mình như một trò cười, ánh mắt những người xung quanh nhìn nàng, làm nàng cảm thấy lưng như có kim chích.
Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, chỉ muốn móc mắt đám cung nữ thái giám kia, không cho bọn họ nhìn nữa.
Thải Vân vội chạy đến đỡ nàng dậy.
“Nương nương, người không sao chứ? Có bị thương không?”
Lý trắc phi cảm thấy m.ô.n.g sắp nứt ra, đau vô cùng, nhưng vì Thái tử ở trước mặt, nàng chỉ đành cắn răng chịu đựng, khó khăn nói ra ba chữ “Ta không sao.”
Lạc Thanh Hàn thu tay về, lạnh lùng nói “Sau này đi đường cẩn thận, đừng nhìn thấy ai cũng va vào.”
Lý trắc phi vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng “Là lỗi của thần thiếp, suýt nữa quấy rầy Điện hạ, xin Điện hạ xin trách phạt.”
Lạc Thanh Hàn lười vì chuyện nhỏ này mà trách phạt người khác, bèn trực tiếp đi luôn.
Thường công công cùng cung nữ thái giám vội đuổi theo.
Lý trắc phi thấy bọn họ đi về phía điện Thanh Ca, chợt nảy sinh trong lòng, vội vàng kêu lên.
“Điện hạ, xin dừng bước!”
Lạc Thanh Hàn dừng bước, quay đầu nhìn nàng “Còn chuyện gì nữa?”
Giọng điệu có vẻ bình thường, nhưng Thường công công quen tính tình của hắn, có thể nhận thấy tâm tình Thái tử Điện hạ lúc này không tốt.
Lý trắc phi chịu đựng đau đớn dưới mông, đẩy tay cung nữ ra, tiến lên hai bước.
“Điện hạ đi gặp Tiêu muội muội phải không? Đúng lúc thần thiếp cũng muốn đến thăm Tiêu muội muội, nếu Điện hạ không phiền, có thể cho thần thiếp đi cùng không?”
“Tùy nàng.”
Lạc Thanh Hàn vứt lại hai chữ này, xoay người rời đi.
Lý trắc phi cố nhịn đau, vội vàng đi theo.
Bây giờ đã gần trưa, Tiêu Hề Hề đang thúc giục Bảo Cầm nhanh đi nấu ăn, nàng đã hoàn toàn khỏe mạnh, hôm nay cuối cùng cũng có thể ăn thịt!
Nàng hạ quyết tâm hôm nay nhất định phải ăn thật nhiều thịt!
Ai ngờ món ăn vừa nấu xong, một nhóm người đột nhiên kéo đến.
Thái tử dẫn đầu, bên cạnh là Lý trắc phi ăn mặc đẹp đẽ.
Bảo Cầm thấy thế, trong lòng muốn nhảy dựng lên.
Tối qua Thái tử vừa ngủ với Tiêu lương đệ, hôm nay Thái tử lại dẫn nữ nhân khác đến trước mặt Tiêu lương đệ, đây chẳng phải là tát vào mặt Tiêu lương đệ sao?
Nếu đổi lại là một nữ nhân có tâm lý yếu đuối, hẳn là lúc này sẽ buồn đến phát khóc.
May mà Tiêu lương đệ rất mạnh mẽ.
Nàng chẳng những không khóc mà còn vui vẻ bước lên hành lễ.
“Thần thiếp bái kiến Thái tử Điện hạ.”
Sau khi đứng dậy, nàng lại hành lễ với Lý trắc phi.
Lý trắc phi đã quen với cơn đau nhức ở mông, vừa thấy Tiêu Hề Hề liền lập tức tiến lên, nhiệt liệt nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiêu Hề Hề, cười nói.
“Lúc trước nghe nói muội muội trúng độc, làm ta lo lắng vô cùng, vốn muốn đến thăm muội sớm một chút, lại sợ quấy rầy muội nghỉ ngơi, nên mới trì hoãn đến hôm nay, muội đừng trách ta nhé.''