Hai ma ma buông Tiêu Hề Hề ra, im lặng quỳ xuống, cúi đầu không dám thở mạnh.
Các cung nữ thái giám cũng như vậy.
Tiêu Hề Hề do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn đứng yên.
Trân Châu nhỏ giọng khuyên “Hoàng hậu nương nương bớt giận.”
Tần hoàng hậu phớt lờ Trân Châu, bà nhìn chằm chằm Thái tử.
“Sao ngươi dám nói chuyện với bổn cung như vậy? Ngươi thật sự cho rằng cánh của ngươi đủ cứng cáp, có thể bay rồi sao? Ngươi thật ngây thơ, nếu bổn cung có thể giúp ngươi bước lên ngôi vị Thái tử, bổn cung cũng có thể kéo ngươi xuống!”
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói, như thể không cảm nhận được cơn đau râm ran trên má.
“Ồ, vậy thì người cứ thu hồi ngôi vị Thái tử của nhi thần đi, nhi thần cáo lui.”
Nói xong, hắn xoay người bước ra ngoài.
Lúc hắn đến trước mặt Tiêu Hề Hề thì dừng bước, đưa tay phải về phía nàng.
“Đi với ta.”
Tiêu Hề Hề nhìn bàn tay đưa trước mặt nàng, đột nhiên trong lòng nàng có một cảm giác kỳ lạ.
Nàng còn chưa kịp nghĩ gì, thì đã đặt tay vào rồi.
Lạc Thanh Hàn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, kéo nàng rời khỏi điện Tiêu Phòng.
Dù đã đi một quãng khá xa, Tiêu Hề Hề vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt trừng trừng của Tần hoàng hậu.
Khi Trần lương viên biết Tiêu trắc phi được triệu đến điện Tiêu Phòng, nàng biết lần này Tiêu trắc phi xong đời rồi, nàng cố tình chạy đến gần điện Tiêu Phòng xem dáng vẻ thảm hại của Tiêu trắc phi.
Không ngờ, Thái tử lại tới!
Lúc này Trần lương viên trơ mắt nhìn Thái tử kéo Tiêu trắc phi rời đi, bóng lưng đó có sự quyết tâm khó diễn tả.
Trần lương viên không ngờ sẽ có kết cục này.
Nàng vốn tưởng dù Thái tử bất mãn trong lòng, cũng sẽ không vì một Trắc phi mà trở mặt với Hoàng hậu, lại không ngờ Thái tử to gan như vậy, nói trở mặt liền trở mặt, hoàn toàn không chừa mặt mũi cho Hoàng hậu.
Người trong cung đều biết, Lạc Thanh Hàn có thể trở thành Thái tử, Tần hoàng hậu chiếm phần lớn công lao.
Bây giờ hai người trở mặt, liệu Lạc Thanh Hàn còn giữ được ngôi vị Thái tử của mình không?
Trần lương viên hoảng sợ.
Nếu Lạc Thanh Hàn không làm Thái tử nữa, vậy sau này nàng phải làm sao?
Làm phi tần của Thái tử và làm tì thiếp của hoàng tử bình thường là hai thân phận hoàn toàn khác nhau.
Trần lương viên nghiến răng, nhanh chóng chạy về Đông cung, nàng muốn tìm Cảnh trắc phi thương lượng đối sách kế tiếp.
……
Lạc Thanh Hàn dẫn Tiêu Hề Hề về Đông cung.
Bảo Cầm và Tiết thị đi qua đi lại trước cổng Đông cung, thấy Thái tử và Tiêu trắc phi về, hai người vội vã ra đón.
“Điện hạ, nương nương!”
Khi đến gần hơn, hai người phát hiện má trái của Thái tử đỏ ửng, trên đó có vết m.á.u từ ba móng tay.
Rõ ràng, Thái tử đã bị đánh.
Bảo Cầm và Tiết thị vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Lạc Thanh Hàn phớt lờ họ, kéo Tiêu Hề Hề đi thẳng về phía trước.
Tiêu Hề Hề quay đầu, phất tay với họ, ra hiệu cho họ về trước.
Lạc Thanh Hàn kéo Tiêu Hề Hề về điện Lân Đức.
Thường công công biết tâm trạng Thái tử lúc này không tốt nên đã điều tất cả cung nữ thái giám trong cung đi nơi khác.
Mặc Họa đặt một hộp đựng thuốc trước mặt Thái tử, sau đó cùng Thường công công lui ra ngoài, nhường không gian trong phòng cho Thái tử và Tiêu trắc phi.
Lạc Thanh Hàn nằm trên giường, mặt lặng như nước, không nói lời nào.
Tiêu Hề Hề lục lọi trong hộp, tìm thấy một loại thuốc mỡ có thể thúc đẩy tuần hoàn m.á.u và loại bỏ m.á.u tụ, nàng dùng ngón tay quét một ít thuốc mỡ, cẩn thận bôi lên má của Lạc Thanh Hàn.
Vết đỏ không nặng, nhưng vì da của hắn quá trắng, vết đỏ vô cùng chói mắt.
Tiêu Hề Hề giúp hắn bôi thuốc mỡ, rồi lấy một lọ nhỏ, dùng bông gòn nhúng một ít nước thuốc nhẹ nhàng bôi lên vết máu.
Nàng thử hỏi “Đau không? Nếu đau người có thể nói với thần thiếp, thần thiếp nhẹ tay một chút.”
Lạc Thanh Hàn mím môi “Ta hối hận rồi.”
Câu này nói rất không đúng lúc.
Tiêu Hề Hề không hiểu “Hối hận chuyện gì?”
“Ta vốn muốn giữ nàng bên cạnh mãi mãi, ta nghĩ mình có thể bảo vệ được nàng, nhưng hiện giờ xem ra, là ta quá ngây thơ rồi. Ta không thể bảo vệ mình, cũng không thể bảo vệ nàng, ta không thể bảo vệ bất cứ ai. Ta đã phụ lòng mong đợi của nàng, có thể ta sắp không còn là Thái tử nữa, cho nên, nàng đi đi, rời khỏi nơi kinh tởm này, về Huyền Môn của nàng đi, hoặc là nàng có thể tìm mục tiêu nhiệm vụ khác.”
Tiêu Hề Hề ngây người nhìn hắn.
Hắn vẫn đang nhìn về phía trước, phía trước hắn là bóng tối mù mịt.
Hắn không nhìn nữ nhân bên cạnh.
Hắn sợ nhìn thấy thất vọng trong mắt nàng.
Tiêu Hề Hề nhìn góc nghiêng của hắn, vết thương trên mặt hắn vô cùng nhức mắt, khiến hắn trông có hơi thảm hại.
Nàng đặt lọ thuốc xuống, vòng tay ôm lấy hắn.
“Ta không đi.”
Lạc Thanh Hàn không nhúc nhích.
Hắn không đáp lại cái ôm của Tiêu Hề Hề, cũng không đẩy nàng ra.
Hắn chỉ ngồi lặng lẽ như một bức tượng tinh xảo.
Tiêu Hề Hề ôm chặt hắn hơn.
“Nếu ta đã chọn người, ta sẽ không bỏ người, dù người có phải Thái tử hay không, ta cũng sẽ dốc toàn lực giúp người, dù cuối cùng người không trở thành Hoàng đế cũng không sao, cùng lắm thì ta đưa người về Huyền Môn, ta biết bói toán, biết thổi kèn bầu, ta có thể kiếm tiền, ta sẽ không để người đói.”
Lạc Thanh Hàn cúi đầu nhìn nàng.
Nữ nhân úp mặt vào cánh tay hắn, từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy vầng trán trắng nõn mịn màng với chiếc mũi nhỏ hếch lên.
Giọng nàng nghe như trẻ con bướng bỉnh.
Lúc lâu sau, Lạc Thanh Hàn mới nhẹ giọng nói.
“Ta không thảm đến mức cần nữ nhân nuôi mình.”
Tiêu Hề Hề ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, bướng bỉnh nhìn hắn “Người đừng xem thường ta, ta lợi hại lắm đó.”
Lạc Thanh Hàn cúi đầu, áp trán vào trán nàng, trầm giọng nói “Ừ, nàng lợi hại nhất rồi, so với nàng, ta thật sự quá vô dụng.”
Lúc này hai người rất gần, gần đến mức như có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Tiêu Hề Hề có thể thấy rõ cảm xúc sâu sắc trong mắt hắn.
Xem ra hắn rất khó chịu.
Giống như con sói đơn độc bị thương, bất lực, hoang mang.
Cảm xúc này truyền đến tim Tiêu Hề Hề, làm hốc mắt nàng hơi nóng lên.
Nàng kiềm không được chớp mắt, sau đó một giọt nước mắt lăn xuống khóe mắt.
Tách một tiếng, nó rơi xuống mu bàn tay của Lạc Thanh Hàn.
Trái tim của Lạc Thanh Hàn như bị bỏng.
Hắn có chút không biết phải làm sao, hỏi “Sao nàng lại khóc rồi?”
Tiêu Hề Hề đưa tay lau mắt, nhưng càng lau nước mắt càng nhiều.
“Ta không biết, ta chỉ thấy buồn.” nàng nghẹn ngào.
Lạc Thanh Hàn lấy tay áo lau nước mắt cho nàng “Ta mới là người bị đánh, người nên buồn là ta mới đúng, nàng khóc gì chứ?”
Tiêu Hề Hề vừa khóc vừa nói “Ta buồn thay người.”
Trái tim của Lạc Thanh Hàn khẽ run lên.
Khi hắn vẻ vang, vô số người sẵn sàng chia sẻ hạnh phúc với hắn.
Nhưng lúc thất bại, chỉ có người trước mặt này sẵn lòng buồn thay hắn.