Cô Vợ Bé Của Thái Tử Chỉ Muốn Làm Con Cá Muối

Chương 310: Vậy thì ta quá vinh hạnh rồi!




Hơi thở ấm áp phả vào tai Tiêu Hề Hề, làm nàng thấy tê dại.

Giọng trầm ấm êm tai của nam nhân quanh quẩn bên tai nàng, như lông vũ nhẹ nhàng quét qua màng nhĩ của nàng.

Thậm chí làm Tiêu Hề Hề quên mất hắn đã hát gì, chỉ cảm thấy giọng hát của nam nhân này thật sự rất hay!

Lúc nàng định thần lại, Lạc Thanh Hàn đã hát xong.

Hắn chăm chăm nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm như muốn nuốt chửng nàng.

Tiêu Hề Hề chớp mắt, sau đó vỗ tay.

“Điện hạ hát hay quá!”

Lạc Thanh Hàn “Đây là lần đầu tiên ta hát.”

Tiêu Hề Hề cười “Vậy thì ta quá vinh hạnh rồi!”

Lạc Thanh Hàn vỗ đầu nàng “Ngủ đi.”

Nàng được nghe Thái tử hát như mong muốn, Tiêu Hề Hề không quậy nữa, ngoan ngoãn nằm xuống, đánh một giấc ngon lành với Thái tử.

Ngày hôm sau, Thái tử vào triều như thường lệ, rồi trở về cung Minh Quang.

Đổng Minh Xuân vừa bước vào cung Minh Quang, ông gấp gáp rút một quyển hồ sơ.

“Điện hạ, đây là hồ sơ từ huyện Ỷ La gửi đến, Huyện lệnh Ngưu Hoằng của huyện Ỷ La c.h.ế.t rồi!”

Lạc Thanh Hàn cau mày.

Hắn nhớ Ngưu Hoằng là biểu đệ của Đổng Minh Xuân, Ngưu Hoằng từng viết một phong thư cho Đổng Minh Xuân, phong thư đó dẫn tới họa sát thân cho Đổng Minh Xuân, sau đó phong thư lại biến mất một cách bí ẩn.

Lạc Thanh Hàn giơ tay nhận lấy hồ sơ, mở ra xem xét.

Theo ghi chép trong hồ sơ, Ngưu Hoằng sau khi uống say, không cẩn thận ngã xuống hồ c.h.ế.t đuối.

Ngỗ tác đã khám nghiệm thi cho Ngưu Hoằng, xác định c.h.ế.t vì đuối nước.

Còn có người làm chứng nói đã tận mắt nhìn thấy Ngưu Hoằng uống rượu.

Đổng Minh Xuân nói “Con người Ngưu Hoằng quả thật thích uống vài ly, nhưng vẫn luôn rất kiềm chế, dù uống rượu, nhưng chưa từng uống đến say khướt.”

Lạc Thanh Hàn đặt hồ sơ xuống “Khanh nghi ngờ cái c.h.ế.t của Ngưu Hoằng có điểm kỳ lạ?”

“Vi thần quả thật có nghi ngờ.”

Nếu Đổng Minh Xuân không nhận được thư của Ngưu Hoằng, có lẽ Đổng Minh Xuân không nghi ngờ gì nhiều về cái c.h.ế.t của Ngưu Hoằng, dù sao trên đời này có rất nhiều tai nạn, ai có thể đảm bảo Ngưu Hoằng sẽ không bao giờ say xỉn chứ?

Nhưng trùng hợp là, không lâu sau khi Ngưu Hoằng gửi thư đó, thì đột ngột qua đời.

Nghĩ tới nghĩ lui, Đổng Minh Xuân cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn.

Lạc Thanh Hàn “Nếu khanh nghi ngờ, thì phái người đến huyện Ỷ La điều tra.”



Thông thường khi quan viên địa phương đột ngột qua đời, Hình bộ có quyền phái người đến nơi đó điều tra, đây là hình thức bình thường.

Đổng Minh Xuân khổ sở nói “Thi thể của Ngưu Hoằng đã được chôn cất, dù bây giờ chúng ta phái người đến huyện Ỷ La điều tra, e là cũng không tìm thấy gì.”

Lạc Thanh Hàn suy nghĩ một chút.

Chuyện bắt đầu từ huyện Ỷ La, vậy bắt đầu điều tra từ huyện Ỷ La.

“Nếu Ngưu Hoằng chết, triều đình phải phái người khác đảm nhiệm chức Huyện lệnh, khanh chọn một người đáng tin cậy, bảo bên phía Lại bộ châm chước một chút, sắp xếp người đến huyện Ỷ La.”

Đổng Minh Xuân thấy đây cũng là cách, nên ông chắp tay nói “Vi thần sẽ làm ngay.”

Sau đó, ông rút một mảnh giấy khác từ trong tay áo.

“Điện hạ, trong thư của Ngưu Hoằng có một ấn ký kỳ lạ, vi thần dựa theo trí nhớ, cố hết sức vẽ lại ấn ký đó.”

Lạc Thanh Hàn nhận tờ giấy, trên tờ giấy vẽ một cái hình tròn, thoạt nhìn giống như đóa hoa, nhưng nhìn kỹ lại giống như một loại chữ cổ kỳ lạ nào đó.

Đổng Minh Xuân nói “Lúc đầu vi thần nghĩ là ấn tín riêng của Ngưu Hoằng nên không để tâm lắm. Sau này nhớ lại, vi thần cứ cảm thấy nó không giống ấn tín riêng mà giống gia huy hơn.”

Ở Đại Thịnh, chỉ cần là danh gia vọng tộc, sẽ gia huy của riêng mình, đây là biểu tượng truyền thừa của gia tộc.

Lạc Thanh Hàn hỏi “Đã điều tra ra là gia huy của gia tộc nào chưa?”

Đổng Minh Xuân “Vi thần đã điều tra, trong số gia huy được ghi nhận hiện nay của các gia tộc lớn, không gia tộc nào sử dụng biểu tượng này, biểu tượng tương tự cũng không có.”

Lạc Thanh Hàn không nói nữa, ra hiệu ông có thể ra ngoài.

Đổng Minh Xuân rời đi, Lạc Thanh Hàn lặng lẽ nhìn biểu tượng trên giấy, không biết tại sao hắn cứ cảm thấy biểu tượng này rất quen mắt.

Hình như rất nhiều năm về trước, hắn từng nhìn thấy biểu tượng tương tự.

Hắn cố hết sức tìm kiếm trong ký ức, nhưng tiếc là không tìm thấy gì.

……

Hôm nay, Tiết thị dẫn con gái nhỏ Tiêu Tri Lam vào cung thăm Tiêu Hề Hề.

Lúc Tiêu Tri Lam nhìn thấy tỷ tỷ, cô bé rất vui, nhưng cũng hơi lo lắng.

Cô bé lấy túi thơm luôn để trong n.g.ự.c đưa cho Tiêu Hề Hề, giọng non nớt nói.

 

 

“Tỷ tỷ, đây là túi thơm muội làm, tặng cho tỷ.”

Tiêu Hề Hề nhận túi thơm, tay nghề của cô bé có hạn, túi thơm làm ra không tinh xảo bằng túi thơm của thợ thêu, nhưng đây là tấm lòng của cô bé.

“Cảm ơn Tiểu Lam, tỷ rất thích túi thơm này.”

Trước mặt Tiêu Tri Lam, Tiêu Hề Hề đeo túi thơm lên eo.



Trái tim treo lơ lửng của Tiêu Tri Lam cuối cùng cũng đặt xuống.

Cô bé lo tỷ tỷ sẽ không thích túi thơm này, nhưng may là tỷ tỷ không ghét tay nghề kém cỏi của cô bé.

Tiêu Tri Lam ngượng ngùng nói “Gần đây muội đang học nữ công, sau này sẽ làm thứ khác cho tỷ, tỷ thích gì cứ nói với muội, muội sẽ giúp tỷ làm.”

Tiêu Hề Hề nghiêm túc suy nghĩ “Vậy làm cho ta một chiếc khăn tay đi.”

Tiêu Tri Lam dùng sức gật đầu, như thể cô bé đã nhận được một nhiệm vụ rất quan trọng, nghiêm túc hứa hẹn.

“Muội về nhà sẽ làm cho tỷ, nhất định sẽ làm thật đẹp!”

Tiêu Hề Hề xoa đầu cô bé “Tiểu Lam ngoan quá.”

Tiêu Tri Lam xấu hổ đỏ mặt khi được khen ngợi.

Bảo Cầm mang trái cây điểm tâm đặt trước mặt họ, còn đặc biệt pha một ly trà sữa ngọt cho Tiêu Tri Lam.

Tiêu Tri Lam uống một hớp, chợt kinh ngạc.

“Đây là cái gì? Uống ngon quá!”

Bảo Cầm cười nói “Đây là trà sữa, pha chế từ sữa bò và trà.”

Tiêu Hề Hề cầm một miếng bánh đậu xanh đưa cho cô bé.

“Bánh này cũng ngon, ăn thử đi.”

Tiêu Tri Lam cầm bánh đậu xanh cắn một miếng.

So với các loại bánh đậu xanh có vị nhạt khác, bánh đậu xanh của Bảo Cầm làm ngọt hơn.

Trẻ con thích đồ ngọt, Tiêu Tri Lam cũng không ngoại lệ.

Cô bé chân thành khen “Bánh đậu xanh này ngon quá, ngon hơn bánh đậu xanh ở nhà nhiều!”

Tiết thị bất lực “Con ăn ít thôi, bây giờ ăn no, về nhà lại không ngoan ngoãn ăn cơm.”

Tiêu Tri Lam trước giờ vẫn luôn nghe lời, sau khi ăn xong một miếng bánh đậu xanh, cô bé không ăn thêm thứ gì khác, chỉ yên lặng uống trà sữa.

Tiêu Hề Hề nhìn cô bé một cái, sau đó đứng dậy quay vào trong phòng, lấy một bùa hộ thân do nàng làm.

Nàng nhét bùa hộ thân vào một túi nhỏ màu hồng.

Tiêu Hề Hề quay lại trắc điện, đưa túi nhỏ cho Tiêu Tri Lam.

“Vừa rồi muội tặng tỷ túi thơm, đây là quà đáp lễ, muội phải luôn mang bên mình, đừng để mất.”

Tiêu Tri Lam không ngờ còn được nhận quà của tỷ tỷ, cô bé mừng rỡ vô cùng.

Cô bé dùng hai tay cầm túi nhỏ, cười ngọt ngào nói “Cảm ơn tỷ tỷ!”