Vừa lúc Bảo Cầm mang bữa sáng vào, nàng tò mò hỏi “Nương nương đang lầm bầm gì vậy?”
“Không có gì.” Tiêu Hề Hề hít hít mũi “Thơm quá, em nấu món gì vậy?”
Bảo Cầm đặt một dĩa mì trước mặt nàng.
Một lớp thịt giả của được phủ trên mì.
Đây là món Tiêu Hề Hề mang về từ Ẩn Nguyệt sơn trang tối qua, Bảo Cầm trộn nó với mì.
Sợi mì do Bảo Cầm dùng sức nhào rất dai, được luộc trong nước luộc gà, mùi vị càng thơm hơn, thêm một lớp thịt giả cua, tươi ngon đến mức làm người ta suýt nuốt cả lưỡi.
Tiêu Hề Hề bắt đầu ăn một miếng thật lớn.
Có món ăn ngon như vậy, cảm giác tinh thần sảng khoái cả ngày!
Nàng vừa ăn xong thì Diêu chiêu huấn đến.
Diêu chiêu huấn vừa bước vào, liền hỏi mùi thơm của thức ăn còn sót lại trong không khí, nàng hành lễ rồi cười nói.
“Nương nương vừa ăn món gì ngon vậy? Mùi thơm thật đó.”
Tiêu Hề Hề ra hiệu nàng ngồi, thản nhiên nói “Vừa ăn mì trộn.”
Diêu chiêu huấn ngồi xuống, Bảo Cầm dâng trà bánh đến.
Tiêu Hề Hề mời Diêu chiêu huấn ăn.
Diêu chiêu huấn miệng thì đồng ý, nhưng không dám động vào thức ăn trước mặt, nàng chỉ nhấp một ngụm trà, sau đó nói chuyện với Tiêu trắc phi.
“Hôm nay bên ngoài tiết trời rất tốt, sao nương nương không ra ngoài đi dạo một chút? Gần đây hoa cúc đang nở rộ, rất là đẹp.”
Tiêu Hề Hề không hứng thú với chuyện ngắm hoa, nàng vừa cắn hạt dưa vừa thản nhiên đáp “Nói sau đi.”
Diêu chiêu huấn không ngạc nhiên trước phản ứng của nàng.
Người trong Đông cung ai cũng biết Tiêu trắc phi không thích vận động, nàng rất ít khi ra ngoài.
Diêu chiêu huấn đổi chủ đề, nói sang chuyện khác.
“Nương nương còn nhớ Tần phụng nghi không? Từ lúc bị giam vào lầu Lãnh Hương, cuộc sống không còn như trước, chẳng những không có người hầu hạ, mà ngay cả đồ ăn cũng tệ hơn rất nhiều, nếu không phải Hoàng hậu nương nương thỉnh thoảng phái người tới trông nom nàng ta, e rằng nàng ta sớm bị hành hạ tới c.h.ế.t rồi.”
Tiêu Hề Hề tò mò hỏi “Ai hành hạ nàng ta vậy?”
Diêu chiêu huấn lấy quạt tròn che miệng, dùng giọng điệu ăn dưa tiêu chuẩn nói “Có thể là ai nữa? Còn không phải là Lý trắc phi và Đoạn lương đệ sao! Hai người này hận Tần phụng nghi c.h.ế.t đi được, dù các nàng còn đang bị cấm túc, tạm thời không thể ra ngoài, nhưng thân phận vẫn còn, so với một Phụng nghi nho nhỏ mạnh hơn rất nhiều. Chỉ cần nói một câu, dù các nàng không ra mặt, những người bên dưới sẽ tìm mọi cách hành hạ Tần phụng nghi, để nàng ta sống không được yên.”
Tiêu Hề Hề hiểu ra nói “Thì ra là vậy.”
Diêu chiêu huấn tò mò hỏi “Nương nương không muốn báo thù sao?”
“Báo thù gì?”
“Tần phụng nghi kia trước đó sai người đẩy nương nương xuống sông, suýt chút hại c.h.ế.t người, người không muốn tính món nợ này sao?”
Sở dĩ Diêu chiêu huấn đến đây, là vì muốn biết chuyện này.
Con người nàng không có tật xấu gì khác, chỉ là thích buôn chuyện.
Từ lúc Tần phụng nghi bị giam trong lầu Lãnh Hương, Diêu chiêu huấn rảnh rỗi thường lượn lờ gần chỗ lầu Lãnh Hương, muốn ăn dưa xem kịch.
Mấy ngày nay, nàng thấy người mà Lý trắc phi và Đoạn lương đệ phái tới, cũng thấy người của Tần hoàng hậu, nhưng lại không thấy người của Tiêu trắc phi.
Theo lý mà nói, Tiêu trắc phi, Lý trắc phi và Đoạn lương đệ đều là nạn nhân, nhưng Tiêu trắc phi lại cứ như không phải người trong cuộc, mãi mà chẳng thấy nàng báo thù, điều này khiến Diêu chiêu huấn vô cùng tò mò.
Lại chẳng thế, mới sáng sớm nàng đến điện Thanh Ca là muốn tìm hiểu xem Tiêu trắc phi nghĩ thế nào.
Tiêu Hề Hề nhổ hạt dưa trong miệng, thản nhiên trả lời “Không cần, tuy Tần phụng nghi muốn hại ta, nhưng ta không bị thương. Hơn nữa, Tần phụng nghi đã bị phạt rồi, ta cần gì phải gây thêm phiền phức nữa?”
Diêu chiêu huấn nghĩ nàng đang nói lời khách khí, thuận miệng tâng bốc vài câu.
“Nương nương thật cao thượng, khoan dung độ lượng, quả nhiên là người mà Thái tử Điện hạ coi trọng.”
Sau đó, nàng tiếp tục kể một số tin đồn khác trong cung.
Ví như Trần lương viên gần đây thường chạy đến điện Uyển Hà, xem ra là muốn ôm đùi Cảnh trắc phi.
Ví như mấy ngày nay đèn trong điện Kim Phong sáng tới khuya, nghe nói là do Lý trắc phi thức khuya chép kinh.
Còn cả chuyện Bạch trắc phi hình như lại bệnh, mấy lần mời thái y.
……
Tiêu Hề Hề phần lớn thời gian là yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng đáp một tiếng.
Diêu chiêu huấn nói tới miệng gần như khô khốc thì mới ngừng nói.
Thấy trời đã muộn, nàng đứng dậy cáo từ, rời điện Thanh Ca.
Buổi chiều, nàng còn phải đến chỗ khác tám chuyện với các phi tần khác về những tin đồn gần đây.
Vừa dọn tách trà và vỏ hạt dưa trên bàn, Bảo Cầm vừa thở dài “Diêu chiêu huấn này nói nhiều thật đấy, như thể biết hết mọi chuyện trong cung này vậy.”
Tiêu Hề Hề nghĩ, nếu ở hiện đại, Diêu chiêu huấn sẽ là một tay săn tin chuyên nghiệp.
Buổi trưa, Thái tử đến điện Thanh Ca ăn trưa với Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề nhìn hắn đầy mong đợi.
“Điện hạ, có thể thưởng cho thần thiếp một con cừu béo được không?”
Lạc Thanh Hàn “Nàng muốn ăn thịt cừu?”
Tiêu Hề Hề gật đầu thật mạnh “Vâng vâng! Rất muốn ăn!”
“Đợi ta sai người truyền tin, buổi chiều sẽ có người mang thịt cừu đến cho nàng.”
Tiêu Hề Hề tức thì vỡ òa trong niềm vui “Thật tuyệt vời!”
Nàng quay đầu lại, hét lớn với Bảo Cầm.
“Tối nay ta muốn ăn cừu nướng nguyên con!”
Bảo Cầm lúc này đang gọt trái cây trong phòng bếp nhỏ, nghe vậy liền kinh ngạc “Cừu từ đâu có vậy?”
Tiêu Hề Hề “Thái tử Điện hạ thưởng đó!”
Bảo Cầm vừa cảm thán Thái tử thật sủng ái Tiêu trắc phi, vừa đáp “Tối nay sẽ chuẩn bị cừu nướng nguyên con cho người.”
Nghĩ đến buổi tối được ăn thịt cừu nướng thơm ngon, Tiêu Hề Hề vui vẻ ăn hết năm bát cơm!
Ăn uống no nê xong, Tiêu Hề Hề và Thái tử cùng nhau ngủ trưa.
Tiêu Hề Hề thức dậy, Thái tử đã rời đi.
Bảo Cầm hầu hạ nàng mặc y phục.
Tiêu Hề Hề tắm rửa xong, bước ra khỏi phòng ngủ, thấy Thanh Tùng đang đi tới.
“Nương nương, thịt cừu được chuyển đến rồi.”
Mắt Tiêu Hề Hề sáng lên, bước nhanh vào phòng bếp, thấy thịt cừu đã được lột da và làm sạch, nàng vội gọi Bảo Cầm.
“Cừu nướng, cừu nướng! Mau nướng đi!”
Bảo Cầm bất đắc dĩ nói “Bây giờ cách giờ cơm tối còn sớm lắm, nô tỳ còn cần chuẩn bị chút gia vị, người đừng vội, đi chơi một lát đi.”
Tiêu Hề Hề lưu luyến không nỡ rời phòng bếp nhỏ.
Khi trời sắp lặn, Bảo Cầm sai người nhóm lửa ở hậu viện.
Nàng nướng thịt cừu đã ướp trên lửa.
Tiêu Hề Hề ngồi xổm bên cạnh, không ngừng căn dặn.
“Nhớ cho thêm thì là và ớt tiêu vào.”
Thịt cừu được nướng đến khi xèo xèo và tỏa mùi thơm.
Thái tử vừa bước vào điện Thanh Ca, liền ngửi thấy mùi thịt thơm nồng.
Hắn lần theo mùi hương ra hậu viện.
Bảo Cầm vội dừng tay, hành lễ với Thái tử.
Tiêu Hề Hề rời mắt khỏi cừu nướng nguyên con, kích động nói với Thái tử.
“Điện hạ tới rất đúng lúc, thịt cừu nướng sắp nướng xong rồi!”