Hai tiểu thái giám canh cửa phòng thay y phục, chặn không cho Lý trắc phi vào.
Sắc mặt Lý trắc phi không vui “Hai tên cẩu nô tài các ngươi, dựa vào đâu cản ta?”
Hai tiểu thái giám trong lòng than khổ.
Dù là Thái tử hay Lý trắc phi, bọn họ đều không thể đắc tội.
Một tiểu thái giám hành lễ với Lý trắc phi, nịnh nọt cười nói.
“Hồi bẩm nương nương, không phải nô tài không muốn cho người vào, là Thái tử Điện hạ ra lệnh cấm người ngoài vào, nếu nô tài tự ý cho người vào, khiến Thái tử không vui, cuối cùng mọi người đều phải chịu tội, mong nương nương lượng thứ.”
Vì kiêng kị Thái tử nên Lý trắc phi mới không dám xông vào.
Nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, nàng càng chắc chắn Đoạn lương đệ đã xảy ra chuyện.
Chỉ là không biết chuyện gì đang xảy ra?
Lý trắc phi hơi hất cằm “Vậy ngươi vào bẩm với Thái tử Điện hạ, nói ta có chuyện cầu kiến.”
“Vâng.”
Một tiểu thái giám mở cửa bước vào trong.
Cửa vừa mở, Lý trắc phi thò đầu nhìn vào trong phòng.
Đáng tiếc trước cửa có một bức bình phong, che chắn hoàn toàn cảnh tượng trong phòng, Lý trắc phi chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mấy bóng người lờ mờ qua bức bình phong.
Chẳng mấy chốc cánh cửa đã đóng lại.
Lý trắc phi chỉ đành dời ánh mắt, kiên nhẫn chờ ở cửa.
Cách đó không xa, mấy cung nữ thái giám đang nhìn về phía này, muốn biết nơi này xảy ra chuyện gì.
Trong phòng.
Nghe tiểu thái giám bẩm báo, nét mặt của Thái tử vẫn không có biểu cảm gì, làm người khác nhìn không ra rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.
Đoạn lương đệ trong thời gian ngắn đã nghĩ rất nhiều.
Nàng biết mình bị người khác gài bẫy.
Cung nữ vô ý làm đổ rượu lên người nàng, nam nhân xa lạ đột nhiên xuất hiện trong phòng thay y phục, đều được sắp đặt trước, muốn hủy hoại trong sạch của nàng.
Tuy nàng và Nghinh Hương đánh gục nam nhân, giữ mình trong sạch, nhưng nàng biết chuyện này sẽ trở thành nút thắt trong lòng Thái tử, dù Thái tử nhân hậu không xử lý nàng, sau này nàng cũng sẽ không được sủng ái nữa.
Nghĩ đến đây, oán hận trong lòng Đoạn lương đệ không ngừng dâng trào.
Người âm mưu hại nàng nhất định là một nữ nhân ở Đông cung!
Lúc này Đoạn lương đệ nghe báo Lý trắc phi tới, trong lòng chợt nghĩ, chẳng lẽ là Lý trắc phi làm?
Nhất định là nàng ta!
Chắc chắn là do Lý trắc phi sắp đặt mọi chuyện, cuối cùng xuất hiện vào thời khắc quan trọng, giả vờ như vô tình phát hiện ra chuyện mình thông dâm với nam nhân khác, rồi cố ý làm ầm ĩ mọi chuyện, như vậy, dù nàng nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch nữa!
Đoạn lương đệ càng nghĩ càng hận, đỏ mắt nói “Điện hạ, Lý trắc phi sớm không tới muộn không tới, cứ lại tới ngay lúc này, thời gian quá trùng hợp rồi.”
Lạc Thanh Hàn mặt không đổi sắc nhìn nàng “Nàng nghi ngờ Lý trắc phi?”
“Thần thiếp cảm thấy thời điểm nàng ta xuất hiện quá đáng ngờ, sự thật thế nào, mong Điện hạ giúp thần thiếp điều tra rõ ràng.”
Lạc Thanh Hàn “Nếu nàng nghi ngờ, thì để nàng ta vào đối chất.”
Tiểu thái giám mở cửa, ra hiệu cho Lý trắc phi có thể vào.
Lý trắc phi dẫn Thải Vân bước vào.
Các nàng đi vòng ra sau bức bình phong, cuối cùng đã nhìn rõ cảnh tượng.
Lý trắc phi gần như lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Không kịp nghĩ ngợi, nàng buột miệng nói “Không phải ta!”
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn nàng “Tại sao không phải nàng?”
Lý trắc phi biết lần này nàng gặp rắc rối lớn rồi.
Nàng thầm hối hận, sao lại đến góp vui làm gì? Giờ thì hay rồi, kịch vui xem không được, ngược lại tự nhảy xuống hố.
Lý trắc phi cố gắng biện giải “Thần thiếp thật sự không biết gì hết, thần thiếp đến đây là vì thấy Điện hạ đi lên lầu, nhất thời tò mò, muốn biết trên lầu xảy ra chuyện gì nên lên xem một chút.”
Đoạn lương đệ rơm rớm nước mắt hỏi “Nhiều người nhìn thấy Thái tử lên lầu như vậy, vì sao không ai tò mò, chỉ có mình ngươi tò mò?”
Lý trắc phi bĩu môi “Sao ta biết được? Có lẽ do ta xui xẻo.”
Đoạn lương đệ cảm thấy Lý trắc phi chỉ đang ngụy biện.
Lý trắc phi thấy mình rất oan.
Hai người bắt đầu cãi nhau.
Đoạn lương đệ “Nhất định là ngươi cố ý hãm hại ta, ngươi đố kị ta được sủng ái, muốn gài bẫy hủy hoại ta!”
Lý trắc phi “Được Thái tử sủng ái không chỉ có mình ngươi, tại sao ta phải hãm hại ngươi? Ta ghét Bạch trắc phi và Tiêu trắc phi hơn cả ngươi, ta muốn hại thì sẽ hại hai người đó trước!”
Đoạn lương đệ “Ngươi ăn nói vô lý!”
Lý trắc phi “Ngươi vô cớ gây chuyện!”
……
Lạc Thanh Hàn “Câm miệng!”
Đoạn lương đệ và Lý trắc phi thấy sắc mặt Thái tử không tốt lắm, các nàng sợ hắn nổi giận, vội vàng ngậm miệng.
Lạc Thanh Hàn trầm giọng nói “Từ hôm nay Đoạn lương đệ bị cấm túc, không có lệnh của ta, không được phép rời Ninh Vũ uyển một bước.”
Sắc mặt Đoạn lương đệ tái nhợt, lộ ra vẻ hoảng sợ.
Lý trắc phi đắc ý cười.
Lúc này, nàng nghe Thái tử nói tiếp.
“Lý trắc phi về điện Kim Phong tiếp tục chép kinh, lần trước một trăm lần kinh Pháp Hoa không làm nàng an phận được thì lần này chép hai trăm lần.”
Nụ cười trên mặt Lý trắc phi cứng lại.
Nàng khó lắm mới thoát khỏi cơn ác mộng chép kinh!
Nàng thà đến am Tử Vân hối lỗi một thời gian, cũng không muốn chép kinh đâu!
Chép kinh quả thật không phải là việc con người làm!
Lý trắc phi muốn khóc “Điện hạ, thần thiếp bị oan thật mà! Thần thiếp chỉ tình cờ xuất hiện ở đây thôi, xin người tha cho thần thiếp!”
Lạc Thanh Hàn “Vì ta biết nàng bị oan nên mới không xuống tay tàn nhẫn, nếu không nàng cho rằng chỉ chép kinh là mọi chuyện qua hết sao? Hai trăm lần chép kinh này là cho nàng một bài học, sau này đừng đến góp vui lung tung, cẩn thận rước họa vào thân.”
Lý trắc phi nhịn không được nữa, khóc rống lên.
Nàng sai rồi!
Nàng không nên đến góp vui!
Nếu nàng không đến góp vui thì đã không vướng vào rắc rối này!
Nếu nàng không dính vào rắc rối này thì đã không bị phạt chép kinh Pháp Hoa hai trăm lần!
Số nàng khổ quá hu hu hu!
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói “Tạm thời không được để lộ chuyện này, những chuyện khác ta tự có tính toán.”
Đoạn lương đệ và Lý trắc phi chỉ đành ấm ức đồng ý.
“Vâng.”
Lạc Thanh Hàn “Mặc Họa, ngươi gọi người chuyển nam nhân này ra ngoài, đừng để ai phát hiện.”
Mặc Họa cung kính đáp “Vâng.”
Lạc Thanh Hàn dẫn Thường công công rời phòng thay y phục.
Hai tiểu thái giám canh cửa lập tức quỳ xuống hành lễ.
Lạc Thanh Hàn chú ý đến những người đang nhìn về phía này cách đó không xa, nhỏ giọng ra lệnh.
“Thường Hỉ, ngươi qua đó đuổi những người đó đi.”
“Vâng.”
Thường công công đi tới trước mặt các cung nữ thái giám, cũng không biết nói gì, các cung nữ thái giám nghe xong đều rất sợ hãi, không dám ở lại nữa, vội vàng bỏ chạy.
Lúc này Lạc Thanh Hàn mới chậm rãi xuống lầu, trở lại chỗ ngồi của mình.