Tiệc Trung thu được tổ chức tại Bích Quế các.
Xung quanh Bích Quế các trồng rất nhiều cây quế, đương lúc thu sang, hương quế thơm ngào ngạt.
Người còn chưa đến Bích Quế các đã ngửi thấy hương hoa phảng phất.
Thiếu phó còn cố ý chuyển rất nhiều hoa cúc từ những nơi khác đến, đặt trong Bích Quế các, màu sắc chủng loại đa dạng.
Xung quang gần như trở thành một biển hoa cúc.
Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Hề Hề chợt nhớ đến một bài hát.
Hoa cúc tàn, khắp nơi đau thương.*
*Đài Hoa Cúc – Châu Kiệt Luân.
……
Ở vị trí chính vẫn là ba đại lão, Hoàng đế, Hoàng hậu và Thái hậu.
Thái tử ngồi bên phải, các phi tần ngồi phía sau.
Bốn Trắc phi và hai Lương đệ tổng cộng sáu người, hai người một bàn, chiếm đúng ba bàn.
Dưới Thái tử là Đại hoàng tử và gia quyến, dưới nữa là Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử … vân vân.
Đối diện với họ là các phi tần và công chúa của Hoàng đế.
Gia yến không mời người ngoài, những người có mặt đều là người hoàng gia, nhưng tổng cộng có hơn sáu mươi người.
Trước đó Cảnh trắc phi thầm thề không nói chuyện với Tiêu trắc phi, nào ngờ chẳng mấy chốc đã bị vả mặt.
Vì nàng được xếp cùng bàn với Tiêu trắc phi.
Cảnh trắc phi nở nụ cười ôn hòa độ lượng, trong lòng chỉ muốn mắng một câu.
Là ai sắp xếp vị trí này cho các nàng?
Sao lại sắp xếp nàng ngồi cùng nữ nhân có độc Tiêu trắc phi này?
Tiêu Hề Hề thì không cảm thấy gì.
Đối với nàng, quan trọng nhất là ăn, còn chuyện khác chẳng đáng kể.
Bàn bên trái là Lý trắc phi và Bạch trắc phi, bàn bên phải là Đoạn lương đệ và Tần lương đệ.
Tâm trạng của Lý trắc phi lúc này cũng giống như Cảnh trắc phi, người trong Đông cung đều biết Lý trắc phi và Bạch trắc phi không hợp nhau, bây giờ ngồi cùng bàn, không ai lên tiếng, bầu không khí rất khó xử.
Đoạn lương đệ và Tần lương đệ tốt hơn một chút.
Hai người thỉnh thoảng nói được vài câu.
Mà Đoạn lương đệ vẫn luôn lơ đễnh, lúc này trong đầu nàng chỉ toàn là món trứng chiên mà Thái tử nói.
Trứng chiên c.h.ế.t tiệt!
Bộ y phục xinh đẹp mà nàng cẩn thận lựa chọn lại biến thành trứng chiên trong mắt Thái tử!
Nàng không dám trách Thái tử không có mắt nhìn, chỉ đành trách cung nữ giúp nàng chọn y phục quá kém cỏi, nhiều y phục đẹp như vậy, tại sao lại chọn cho nàng y phục như vậy?
Trong lòng mọi người có những ý nghĩ khác nhau.
Các cung nữ dâng thức ăn rượu ngon lên, chẳng mấy chốc bàn nào cũng đầy ắp thức ăn ngon.
Theo thông lệ những năm trước, Hoàng đế nói vài câu khai mạc trước, sau đó mọi người nâng ly kính Hoàng đế.
Trải qua nghi thức này, gia yến tối nay mới chính thức bắt đầu.
Vì là tết Trung thu nên trên bàn ăn nhất định phải có cua và rượu quế hoa.
Những con cua tiến cống vừa to vừa béo, nhìn thôi cũng khiến người khác muốn động tay.
Dụng cụ ăn cua bày trên bàn, các phi tần xuất thân thế gia đã quen dùng dụng cụ này, các nàng cầm dụng cụ bắt đầu điệu nghệ lột vỏ cua.
Chỉ có Tiêu Hề Hề bỏ qua mấy dụng cụ đó.
Nàng trực tiếp cầm con cua, dùng tay tách ra, ăn hết gạch cua bên trong.
Cảnh trắc phi bên cạnh sửng sốt.
Có ai ăn cua như vậy chứ? Thế này không tao nhã tí nào!
Tiêu Hề Hề ăn gạch cua xong, bắt đầu ăn chân và càng cua, nàng cắn lớp vỏ, hút phần thịt cua bên trong.
Thịt cua thơm ngon, không phết nước chấm vẫn ngon.
Nàng chú ý tới Cảnh trắc phi đang nhìn chằm chằm, tò mò hỏi “Cô nhìn ta làm gì?”
Cảnh trắc phi khó khăn nói “Sao muội không dùng dụng cụ bóc vỏ cua?”
Tiêu Hề Hề tự tin trả lời “Vì nó quá rắc rối.”
Trên bàn chỉ còn mấy con cua, nàng phải ăn nhanh.
Cảnh trắc phi không đồng ý với cách làm của nàng, thân là phi tần sao có thể thô lỗ như vậy?
Nhưng Cảnh trắc phi sẽ không nói những suy nghĩ này, huống chi là nhắc nhở đối phương kiềm chế lại một chút.
Nàng còn mong Tiêu trắc phi sẽ bị mất mặt.
Cảnh trắc phi thu lại vẻ kinh ngạc trên mặt, cười nói “Thế à, lần đầu ta thấy có người ăn cua như muội.”
Vừa nói nàng vừa dùng kéo nhỏ cắt càng cua, dùng thìa nhỏ moi phần thịt cua bên trong.
Động tác thành thục tao nhã, làm người khác nhìn cũng vui mắt.
Cảnh trắc phi bóc cua, nhưng nàng không có ý định ăn cua, nàng dùng khăn lụa lau tay, nói với cung nữ bên cạnh.
“Đông Lăng, giúp ta bưng bát thịt cua này cho Thái tử Điện hạ nếm thử.”
“Vâng.”
Đông Lăng hai tay bưng bát ngọc trắng, đi về phía trước vài bước.
Nàng quỳ xuống bên Thái tử, cung kính nhỏ giọng nói.
“Điện hạ, đây là thịt cua do Cảnh trắc phi bóc, mời người nếm thử.”
Động tĩnh ở đây lập tức thu hút sự chú ý của hai Trắc phi và hai Lương đệ còn lại, các nàng dừng động tác, đồng loạt nhìn chằm chằm Thái tử.
Lý trắc phi thầm mắng trong lòng, Cảnh trắc phi này thật keo kiệt, chỉ là chút thịt cua, đáng để nàng ta lấy lòng Thái tử sao?
Đồng thời, Lý trắc phi cũng hơi bực bội, sao nàng lại không nghĩ tới tặng chút ít đồ ăn cho Thái tử chứ?
Cảnh trắc phi như đang thưởng rượu, nhưng ánh mắt cứ nhìn bóng lưng của Thái tử.
Nàng muốn biết phản ứng của Thái tử sau khi nhận thịt cua, liệu người có nảy sinh chút tình cảm gì với nàng không?
Lạc Thanh Hàn nhìn thịt cua trước mặt, lạnh lùng nói “Mang đi.”
Đông Lăng không ngờ Thái tử lại có phản ứng như vậy.
Trong lòng nàng thầm than khổ.
Nếu mang thịt cua về, Cảnh trắc phi sẽ mất mặt.
Cảnh trắc phi không dám làm gì Thái tử, nhưng nàng chỉ là cung nữ, chắc chắn sẽ bị phạt.
Đừng thấy Cảnh trắc phi hiền lương, dịu dàng độ lượng ở trước mặt người khác, nhưng thật ra lúc không có ai lại rất nghiêm khắc.
Đông Lăng nhỏ giọng cầu xin “Điện hạ, đây là tâm ý của Cảnh trắc phi, dù người không muốn ăn cũng có thể đặt sang một bên, ít nhất cũng phải giữ chút thể diện cho Cảnh trắc phi.”
Lạc Thanh Hàn không nói gì.
Hắn là Thái tử, sao phải giữ thể diện cho một Trắc phi?
Mặc Họa đứng hầu bên cạnh đi tới.
Nàng dùng giọng điệu chắc chắn nói với Đông Lăng.
“Ngươi nên đi rồi.”
Đông Lăng không còn lựa chọn nào khác, cắn răng quay về bên cạnh Cảnh trắc phi.
Nàng đặt bát ngọc trắng đựng thịt cua lên bàn, sau đó quỳ xuống.
“Nương nương, là nô tỳ vô dụng, xin người trách phạt.”
Thấy vậy, hai Trắc phi và hai Lương đệ hơi muốn cười, nhưng vì Thái tử ngồi phía trước, bọn họ sợ để lại ấn tượng xấu cho Thái tử nên chỉ đành nhịn xuống.
Nhìn xem, này thì nịnh nọt! Nàng ta mất mặt là đáng đời!
Cảnh trắc phi mím môi, nhìn thịt cua trong bát, hồi lâu không nói được lời nào.
Nếu nàng không nói, Đông Lăng không dám động, chỉ có thể tiếp tục quỳ.