Lạc Thanh Hàn khá hài lòng với sự thức thời của Tiêu Hề Hề.
Hắn nói tiếp chuyện của Chu Nguyên.
“Một tháng trước, Chu Nguyên theo cha mình đến Thịnh Kinh, cha gã là một đạo sĩ, có vài phần bản lĩnh, dựa vào kỹ năng biểu diễn tinh thông, đã lừa được rất nhiều quan viên quý tộc, cha gã còn lập một giáo phái, tên là Độ Sinh Giáo.”
Tiêu Hề Hề chậm rãi mở to mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy kinh ngạc “Chu Nguyên là con trai của Chu Toàn Khôn.”
Lạc Thanh Hàn gật đầu “Đúng vậy.”
Tiêu Hề Hề “Vậy cũng quá trùng hợp rồi!”
Lạc Thanh Hàn “Quả thật chuyện cứ trùng hợp vậy đấy.”
Họ lật tung khắp nơi tìm Chu Toàn Khôn, nhưng chẳng thấy người đâu, nào ngờ con trai của Chu Toàn Khôn lại tự dâng mình tới cửa.
Đây gọi là gì?
Đây gọi là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, không chút tốn sức lại tìm ra!
Tiêu Hề Hề hiểu được chuyện đạo sĩ có con trai, đạo gia cũng được chia thành nhiều giáo, trong đó đạo sĩ tu tại gia có thể cưới vợ sinh con.
Chẳng qua Chu Toàn Khôn cũng có thể là đạo sĩ giả.
Mọi thứ phải đợi đến khi Chu Toàn Khôn bị bắt mới biết được.
Lạc Thanh Hàn nói “Người của phủ Kinh Triệu đã áp giải Chu Nguyên diễu hành thị chúng để buộc Chu Toàn Khôn xuất hiện.”
Tiêu Hề Hề “Lỡ như Chu Toàn Khôn lòng dạ sắt đá không chịu ló mặt thì sao?”
“Theo lời khai của Chu Nguyên, Chu Nguyên là con trai duy nhất của Chu Toàn Khôn, và cũng là đứa con khi ông ta lớn tuổi mới có được, ông ta vô cùng xem trọng Chu Nguyên. Dù đường xá xa xôi đến Thịnh Kinh, cũng không quên dẫn theo Chu Nguyên, ta tin ông ta sẽ không đành lòng khi thấy đứa con trai bảo bối của mình phải chịu khổ.”
Chính vì Chu Toàn Khôn cưng chiều con trai mình quá mức, nên Chu Nguyên mới trở thành một kẻ coi trời bằng vung.
Đây xem như là quả báo của gã.
Đúng như những gì Thái tử dự đoán, khi Chu Toàn Khôn thấy đứa con trai bảo bối của mình bị gông xích, lê một chân bị gãy, nhếch nhác thảm hại diễu hành thị chúng, ông ta lập tức hoảng sợ.
Để cứu con trai mình, Chu Toàn Khôn mạo hiểm tìm tín đồ giúp mình.
Không ngờ vừa xuất hiện, ông ta bị quan viên chờ đợi đã lâu tóm được!
Vì tín đồ của Độ Sinh Giáo đều là người Thịnh Kinh, thủ phạm còn là thường dân, nên vụ án được chuyển từ Hình bộ sang phủ Kinh Triệu.
Xe ngựa dừng lại trước cửa phủ Kinh Triệu.
Phủ doãn của phủ Kinh Triệu tên Mai Quảng Đào, năm nay mới ngoài ba mươi, ở tuổi này đã trở thành lãnh đạo của một khu vực quan trong trong kinh kỳ, có thể được coi là tài năng trẻ.
Y mặc quan phục tứ phẩm, dẫn đầu một nhóm quan viên đến hành lễ.
“Vi thần bái kiến Thái tử Điện hạ!”
Lạc Thanh Hàn ra hiệu cho họ không cần đa lễ.
Một nhóm người bước vào phủ Kinh Triệu.
Mai Quảng Đào biết Thái tử không thích mấy thứ giả dối, cũng không thích vòng vo, trực tiếp sai người mở công đường, chuẩn bị làm chuyện chính.
“Mời Thái tử Điện hạ ngồi ghế chính.”
Lạc Thanh Hàn lại nói “Ta chỉ đến nghe thôi, khanh cứ làm theo thủ tục là được.”
Nói xong, hắn ngồi xuống một bên.
Tiêu Hề Hề ngồi sau hắn.
Mai Quảng Đào chắp tay với Thái tử, sau đó ngồi trên ghế chính, ra hiệu cho nha dịch đưa phạm nhân lên công đường.
Người đầu tiên được đưa lên là Chu Nguyên.
Tiểu tử này qua một đêm thẩm vấn, từ gà trống sặc sỡ đã biến thành gà trống ốm yếu, khắp người đầy thương tích, trông ốm yếu bơ phờ, rất thảm hại.
Mai Quảng Đào chỉ dọa gã vài câu, còn chưa kịp dùng hình, Chu Nguyên đã khai nhận tất cả tội ác mà gã đã gây ra.
Từ bắt cóc buôn bán gái nhà lành, đến trộm gà bắt chó, số vụ án gã phạm phải khiến người khác kinh ngạc.
Dù gã không phạm tội g.i.ế.c người, cũng đủ bị kết án tử hình.
Mai Quảng Đào bảo Trường sử viết lại lời thú nhận của gã, cho gã ký tên lăn tay, sau đó đưa Chu Toàn Khôn lên.
Chu Toàn Khôn là một nam nhân trung niên khoảng bốn mươi tuổi, tướng mạo đoan chính, dưới cằm có râu dê, mặc đạo bào màu xám, trông rất bảnh bao.
Ông ta đoan chính quỳ khấu đầu, rồi thẳng thắn hỏi.
“Thảo dân không biết mình đã phạm tội gì, sao lại bị quan sai bắt?”
Nét mặt Mai Quảng Đào nghiêm túc “Bổn quan hỏi ngươi, ngươi có biết Tiết thị, phu nhân của phủ Trung Võ tướng quân không?”
Chu Toàn Khôn thẳng thắn nói “Thảo dân biết, bà ấy là tín đồ của Độ Sinh Giáo, thảo dân từng xem quẻ cho bà ấy.”
Mai Quảng Đào lại hỏi “Vậy Lâm thị, phu nhân của Hình bộ Thượng thư, ngươi có biết không?”
“Biết, bà ấy cũng là tín đồ của Độ Sinh Giáo.”
Mai Quảng Đào nhìn chằm chằm vào mắt ông ta, không bỏ qua một chút biến hóa nào trên gương mặt, trầm giọng hỏi “Chuyện Lâm thị mất tích, ngươi có biết không?”
“Không biết.”
Mai Quảng Đào thấy ông ta phủ nhận, cũng không vội, ngược lại hỏi sang chuyện khác.
“Ngươi mới đến Thịnh Kinh hơn một tháng, nhưng đã mua ba trạch viện ở Thịnh Kinh, mua mấy trăm người hầu, ngươi chỉ là một đạo sĩ, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Chu Toàn Khôn “Số tiền này đều do tín đồ quyên tặng.”
Mai Quảng Đào “Có chứng cứ không?”
Chu Toàn Khôn cau mày nói “Đây là chuyện riêng của thảo dân, không liên quan đến vụ án này.”
Mai Quảng Đào mỉm cười “Bổn quan nghi ngờ ngươi bắt cóc con tin, đòi một lượng lớn số tiền chuộc, nếu ngươi không thể giải thích rõ số tiền mua người hầu trạch viện, bổn quan chỉ đành cho rằng ngươi dùng tiền chuộc để mua trạch viện và người hầu.”
“Nếu đại nhân nói như vậy, thì mời người đi điều tra, tiền thảo dân mua trạch viện người hầu là do tín đồ quyên tặng, người chỉ cần phái người đi hỏi mấy tín đồ đó là sẽ biết.”
Ông ta dừng lại, bổ sung thêm.
“Tín đồ của thảo dân rất nhiều, trong đó có rất nhiều thế gia quý tộc, trong tay có rất nhiều tiền, thảo dân dựa vào số tiền họ quyên tặng để sống một cuộc sống thoải mái, vậy thì cần gì mạo hiểm bắt cóc tống tiền?”
Lời ông ta nói hợp tình hợp lý, thẳng thắn vô tư, như thể không sợ bị điều tra chút nào.
Mai Quảng Đào không khỏi cau mày, thầm nghĩ lần này gặp phải một tên lợi hại, không dễ đối phó rồi!
“Ngươi viết tên tất cả tín đồ Độ Sinh Giáo ra đây, bổn quan sẽ phái người đến từng nhà dò hỏi, bổn quan không hàm oan cho người tốt, nhưng cũng không tha cho kẻ xấu.”
Chu Toàn Khôn rất hợp tác.
Ông ta cầm bút chấm mực, viết một danh sách tên thật dài.
Mai Quảng Đào sai quan viên dưới quyền dẫn theo nha dịch tới từng nhà dò hỏi.
Quá trình điều tra này mất rất nhiều thời gian, vì vậy Mai Quảng Đào ra lệnh tạm thời giam Chu Toàn Khôn và Chu Nguyên vào ngục.
Chu Toàn Khôn bất chợt lên tiếng.
“Cầu xin đại nhân niệm tình khuyển tử tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, tha cho nó một mạng, cho nó một cơ hội sửa sai!”
Mai Quảng Đào cười lạnh “Con trai ngươi đã qua hai mươi rồi, còn dám nói tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện? Nếu Chu Nguyên đã phạm pháp, gã nhất định phải bị pháp luật xử lý!”
Trước khi Chu Toàn Khôn kịp nói gì, Mai Quảng Đào đã phất tay, ra hiệu kéo người xuống.
Hai phạm nhân bị lôi xuống.
Mai Quảng Đào đứng dậy, chắp tay với Thái tử ngồi bên cạnh nói “Vụ án này sợ là nhất thời không tra ra được kết quả, mời Thái tử dời bước đến phòng trà, uống chút trà, nghỉ ngơi một lát.”