Cô Vợ Bé Của Thái Tử Chỉ Muốn Làm Con Cá Muối

Chương 265: Sông có khúc người có lúc




Buổi tối, Đoạn lương đệ nằm trên giường suy nghĩ chuyện của Thái tử, trằn trọc mãi không ngủ được.

Thế nên nàng không ngủ nữa, mặc y phục ra ngoài đi dạo, cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình.

Không ngờ, nàng tình cờ Thái tử từ bên ngoài trở về.

Đoạn lương đệ âm thầm theo sau, muốn tạo bất ngờ từ phía sau cho Thái tử.

Trước kia, nàng thường chơi với các ca ca tỷ tỷ như vậy trong phủ Đoan Quốc Công, mỗi lần ca ca tỷ tỷ đều rất ngạc nhiên.

Ai mà biết nàng còn chưa kịp chạm vào Thái tử, đã bị ngài ấy một chưởng đánh bay!

Cũng may Lạc Thanh Hàn dùng một chút nội lực, chỉ đánh bay không làm nàng bị thương.

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn nàng “Nàng lén lén lút lút định làm gì? Muốn đánh lén ta à?”

Đoạn lương đệ nghe vậy, hận không thể hộc m.á.u tại chỗ.

Nàng là một nữ tử yếu ớt, tay trói gà không chặt, sao có thể đánh lén một nam nhân cao lớn như ngài ấy?

Nàng cố gắng gượng dậy, ôm cái bụng đau nhức, sắc mặt tái nhợt đến đáng thương.

“Thần thiếp chỉ muốn chào hỏi Điện hạ mà thôi.”

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói “Lần sau khi chào hỏi, nhớ lên tiếng trước, đừng đánh lén ta từ phía sau, lần này ta không dùng lực mạnh, lần kế ta không dám chắc.”

Đoạn lương đệ vô cùng ấm ức “Thần thiếp sai rồi.”

Đợi Thái tử bước vào tẩm điện, nàng giậm chân giận dữ.

“Đúng là khúc gỗ không hiểu phong tình!”

Nàng chợt nhớ vừa nãy khi ở gần Thái tử, hình như ngửi thấy mùi rượu.

Có vẻ như Thái tử ra ngoài uống rượu.

Nhưng nếu chỉ muốn uống rượu, sao ngài ấy không uống ở điện Lân Đức?

Hay là ngài ấy có hẹn với người khác uống rượu, nên mới ra ngoài?

Vậy trọng điểm đến rồi …

Người uống rượu cùng Thái tử là ai?

Có thể khiến Thái tử nửa đêm lẻn ra ngoài, người đó nhất định có một vị trí đặc biệt trong lòng ngài ấy.

Đoạn lương đệ càng nghĩ càng thấy chuyện này không đơn giản.



Vốn nàng muốn ra ngoài đi dạo để thoải mái ngủ một giấc, nhưng lại bị chuyện này phiền não, cả đêm trằn trọc không ngủ được, trong đầu toàn là chuyện của Thái tử.

Hôm sau, nàng ngồi trước gương trang điểm, nhìn quầng thâm trên mắt, cảm thấy rất khó chịu.

Kế đó, nàng nghe được một tin còn khó chịu hơn …

Hôm nay Đông cung lại có thêm một người mới.

Đó là Tần thập nương của Tần gia, Tần Hi Nhã, nàng cũng được phong làm Lương đệ.

Thái tử phân Tần lương đệ đến điện Tích Vân.

Điện Tích Vân vẫn chưa được dọn dẹp, điện Lân Đức cũng đã có hai phi tần, quả thật không thể nhét thêm Tần lương đệ, thế nên Thái tử sắp xếp nàng tạm thời ở điện Kim Phong.

Đoạn lương đệ biết tin, đã rất tức giận.

Nàng còn chưa kịp gặp Thái tử thì đã có đối thủ đáng gờm khác đến đoạt sủng ái của Thái tử, sao nàng có thể ngồi yên được?

Trang điểm xong, nàng vén gấu váy chạy đến chỗ Cảnh trắc phi bàn bạc đối sách.

Thật ra Đoạn lương đệ và Cảnh trắc phi không có giao tình, nhưng hai người đồng thời tiến cung, đều được Hoàng đế đích thân chỉ điểm cho Thái tử, khi hai người đối mặt với Tần gia, tự nhiên sẽ thành liên minh lợi ích.

Cảnh trắc phi đương nhiên cũng nhận được tin, biểu hiện của nàng rất bình tĩnh, dường như không để bụng chuyện này.

Thấy dáng vẻ tức giận của nàng, Cảnh trắc phi nhẹ nhàng an ủi “Đừng giận nữa, chúng ta vào cung hầu hạ Thái tử, chỉ cần hầu hạ Thái tử thật tốt, chuyện khác không cần quan tâm.”

Nói đến hầu hạ Thái tử, Đoạn lương đệ càng thêm tức giận.

“Ta rất muốn hầu hạ Thái tử, nhưng Thái tử vốn không cho ta cơ hội, tối qua vốn muốn cho Thái tử bất ngờ, không ngờ Thái tử lại đánh ta, còn nghi ngờ ta đánh lén ngài ấy, trên đời làm gì có chuyện như vậy chứ? Ta là phi tần của ngài ấy, chủ động tiếp cận ngài ấy không phải vì muốn lấy lòng ngài ấy sao? Sao ngài ấy lại nghĩ tới chuyện đánh lén chứ?”

Cảnh trắc phi đang đọc sách, thì dừng lại một chút, rời mắt khỏi sách “Tối qua cô đi tìm Thái tử?”

“Ta tình cờ nhìn thấy Điện hạ.”

Đoạn lương đệ kể đại khái chuyện tình cờ gặp Thái tử tối qua.

Cảnh trắc phi đặt sách xuống, trầm tư nói “Thái tử nửa đêm ra ngoài, sau đó trên người nồng nặc mùi rượu trở về, là vì sao?”

 

 

Đoạn lương đệ bĩu môi “Còn sao nữa? Nhất định là yêu tinh nào đó dụ dỗ Thái tử ra ngoài.”

Cảnh trắc phi không nói gì.

Nàng nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy nhất định phải nghe ngóng thử, phi tần mà Thái tử sủng ái nhất là ai?

……



Tần Hi Nhã mang theo mười mấy rương hành lý, tạm thời ở trong điện Kim Phong.

Bên cạnh nàng có một cung nữ và một ma ma, đều là người nàng đưa từ Tần gia vào cung.

Điện Kim Phong là cung của Lý trắc phi, tình cảm giữa Lý trắc phi và Tần Hi Nhã rất phức tạp.

Lúc nhỏ, nàng theo phụ mẫu đến thăm Tần gia mấy lần, Tần Hi Nhã là đích nữ trong nhà, xuất thân cao quý, Lý trắc phi đứng trước mặt nàng giống như một nha hoàn, làm gì nói gì cũng phải cẩn thận, sợ đắc tội Tần Hi Nhã.

Nàng vốn tưởng Tần Hi Nhã sẽ thành Thái tử phi, thậm chí còn chuẩn bị ôm đùi Tần Hi Nhã, lại không ngờ Tần Hi Nhã chẳng những không thành Thái tử phi, thậm chí cả danh phận Trắc phi cũng bị người khác cướp mất, đành chịu ấm ức làm Lương đệ cỏn con.

Bây giờ Tần Hi Nhã ở nhờ trong điện Kim Phong, nàng gặp Lý trắc phi phải khuỵu gối hành lễ, cung kính gọi một tiếng tỷ tỷ.

Đây có lẽ là ‘sông có khúc người có lúc’ trong truyền thuyết nhỉ.

Lý trắc phi cảm thấy phấn chấn, tinh thần sảng khoái vô cùng.

Nhưng xét đến quan hệ giữa Tần Hi Nhã và Tần hoàng hậu, Lý trắc phi không dám để lộ tâm tư thật của mình, nàng giả vờ tỏ ra rất khách khí.

Tần Hi Nhã sinh ra đã rất đẹp, có danh hiệu đệ nhất mỹ nhân trong Thịnh Kinh, từng có tài tử vì nàng viết thơ từ, ca ngợi dung mạo của nàng như tiên nữ.

Dù có đặt nàng vào chốn hậu cung đầy mỹ nữ thì vẻ đẹp của nàng vẫn vô cùng nổi bật khiến người ta quên đi sự t.hô tục.

Thấy Lý trắc phi chép kinh, Tần Hi Nhã cười hỏi.

“Tỷ tỷ có hứng thú với kinh Phật à? Muội có mang vào cung vài quyển kinh thư, chi bằng tặng cho tỷ tỷ nhé.”

Lý trắc phi nghe vậy cả kinh, vội từ chối “Không không không, ta không hề có hứng thú với kinh Phật, đừng để ta thấy những cuốn kinh Phật khác!”

Tần Hi Nhã bối rối trước phản ứng của nàng.

“Nếu tỷ tỷ không thích kinh Phật, sao lại chép kinh Pháp Hoa nhiều như vậy?”

Lý trắc phi không muốn nói mình bị Thái tử phạt, tránh mất mặt.

Nàng cười khan hai tiếng “Ha ha, ta chép cho vui thôi.”

Tần Hi Nhã thấy vậy, đoán là trong đây còn có ẩn tình.

Nàng không hỏi nhiều, chủ động đề nghị giúp chép kinh.

Lý trắc phi từ chối ý tốt của nàng.

“Thôi không cần đâu, chữ của muội không giống ta, người khác sẽ nhìn ra.”

Nếu không phải để ý đến chữ viết, Lý trắc phi sớm sai người chép cho nàng rồi, nàng hà tất phải một mình gánh chịu?