Tiêu Hề Hề đột nhiên đỡ trán “A, đầu đau quá!”
Bảo Cầm lập tức ngừng lải nhải, lo lắng đỡ lấy nàng “Nương nương, người sao vậy? Có phải bệnh rồi không? Có cần mời thái y không?”
Tiêu Hề Hề dựa vào Bảo Cầm, yếu ớt nói “Ta không muốn gặp thái y, ta muốn trở về nằm.''
“Được được được, nô tỳ dìu người về.”
Bảo Cầm cẩn thận dìu nàng ngồi lên kiệu.
Về đến điện Thanh Ca, Tiêu Hề Hề nằm xuống giường, lập tức biến thành con cá muối trơn truột.
Bảo Cầm quan tâm hỏi “Người còn đau đầu không? Không cần mời thái y thật sao?”
Tiêu Hề Hề lười biếng nói “Không cần, ta nằm một lát sẽ không sao nữa, em làm việc của em đi, đừng quên cá chép chua ngọt của ta.”
Bảo Cầm bất lực “Yên tâm, nhất định sẽ không quên.”
Nàng cẩn thận đắp chăn cho Tiêu Hề Hề, sau đó quay người vào phòng bếp nhỏ làm việc.
Để ăn mừng việc Tiêu Hề Hề được phong thành Trắc phi, bữa tối hôm nay cực kỳ phong phú, miệng Tiêu Hề Hề đầy dầu mỡ, ăn rất đã ghiền.
Sáng sớm hôm sau, Lạc Thanh Hàn đến điện Nghị Sự bàn chuyện triều chính với phụ hoàng và Nội các đại thần như thường lệ, Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử cũng có mặt.
Ba huynh đệ gặp nhau, phản ứng cũng khác nhau.
Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần vừa thấy Thái tử, thì lại nhớ đến màn nhận tội xấu hổ của mình, cảm thấy rất khó chịu.
Y lúng túng chắp tay chào Thái tử rồi quay mặt đi, không định nói chuyện với hắn.
Nhị hoàng tử Lạc Vân Hiên vẫn điềm tĩnh tao nhã như trước.
Y cười hành lễ với Thái tử, quan tâm sức khỏe của Thái tử.
Lạc Thanh Hàn điềm nhiên đáp vài câu.
Thoạt nhìn cảnh tượng này quả thật là huynh đệ hòa thuận, tôn trọng lẫn nhau.
Hoàng đế nhìn thấy cảnh này rất hài lòng, thậm chí còn khen ngợi vài câu.
Nội các đại thần cũng phụ họa tán thưởng vài câu.
Lạc Dạ Thần không được khen trong lòng ghen tị, thầm mắng, một lũ xu nịnh!
Lúc này Cam Phúc đi vào, cung kính nói “Bệ hạ, Cảnh thái phó và Đoan Quốc Công tới.”
Hoàng đế “Bảo họ đến ngự thư phòng đợi trẫm.”
“Vâng.”
Nghị sự xong, mọi người rời đi, Hoàng đế ngồi long xa đến ngự thư phòng.
Thái tử sau khi rời điện Nghị Sư, đầu tiên là đến cung Trường Lạc bái kiến Thái hậu, nhân tiện nhắc tới việc phong Tiêu Hề Hề làm Trắc phi.
Chỉ là Trắc phi, nghe thì vinh quang, chứ nói thẳng ra cũng chỉ là thiếp, Thái hậu không để ý chuyện nhỏ nhặt như vậy, nếu Thái tử tự mình đề nghị chuyện này, bà liền gật đầu đồng ý.
“Con tạm thời không thể cưới Thái tử phi, có thêm một Trắc phi cũng tốt, để các nàng giúp con quản lý chuyện trong Đông cung, để miễn sau này con đỡ phải lo.”
Lạc Thanh Hàn “Khiến Hoàng tổ mẫu lo lắng, là lỗi của tôn nhi.”
Thái hậu cười hiền lành “Con vẫn luôn là đứa trẻ hiểu chuyện, ai gia rất yên tâm về con, lần này con bị bệnh chịu không ít khổ, sau này phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng để bị bệnh nữa.”
“Tôn nhi nhớ rồi.”
Lạc Thanh Hàn rời cung Trường Lạc, thì đi đường vòng khác đến điện Tiêu Phòng.
Khác với Thái hậu nhân từ, Tần hoàng hậu vẫn lạnh lùng như vậy.
Lạc Thanh Hàn cung kính hành lễ thỉnh an.
Lễ nghi của hắn đều do Tần hoàng hậu dạy, mỗi bước đi đều dùng thước đo ước tính ra tiêu chuẩn, không thể có bất kỳ sai sót nào.
Trước đây, Tần hoàng hậu rất hài lòng với lễ nghi hoàn mỹ của hắn, nhưng bây giờ bà chỉ cảm thấy giả dối.
Quan hệ mẫu tử của bọn họ vốn đã rạn nứt, nhưng Thái tử vẫn có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, bày ra lễ nghi hoàn mỹ của hắn, không chút sơ sót.