Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói “Chuyện này ta tự có tính toán, không cần nàng lo, về điện Ngọc Liên của nàng đi, sau này không có chuyện gì thì bớt ra ngoài, tránh nhiễm gió lạnh lại sinh bệnh.”
Thấy Thái tử hạ quyết tâm, Bạch trắc phi biết chuyện này đã định, dù có không cam lòng, cũng đành ngậm nước mắt lui ra ngoài.
Bọn họ vừa đi, Tiêu Hề Hề liền mở miệng nói.
“Điện hạ, thần thiếp không được đâu!”
Lạc Thanh Hàn hỏi ngược lại “Có gì mà không được?”
“Thần thiếp quản không nổi nội vụ Đông cung, người vẫn nên để người khác quản những chuyện này đi.”
Nàng chỉ muốn an ổn làm một con cá muối, không muốn làm quản gia.
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Nàng không phải còn có Bảo Cầm sao? Nàng có thể nhờ Bảo Cầm giúp nàng quản lý nội vụ.”
Tiêu Hề Hề lắc đầu “Mỗi ngày Bảo Cầm đều phải chăm sóc thần thiếp, còn bận những chuyện khác, đã vất vả lắm rồi, không có thời gian quản chuyện khác.”
“Sao nàng không hỏi Bảo Cầm trước rồi mới quyết định?”
Tiêu Hề Hề quay đầu nhìn Bảo Cầm đứng sau nàng, hỏi “Mấy công chuyện nặng nhọc lại không có tiền công này, em chắc không muốn làm đâu nhỉ?”
Nào ngờ hai mắt Bảo Cầm sáng ngời, mạnh mẽ gật đầu “Nô tỳ muốn làm!”
Tiêu Hề Hề “……”
Vả mặt đến nhanh như lốc xoáy.
Nàng không nói nên lời.
Lạc Thanh Hàn sớm đã biết được kết quả này.
Quyền lực là thứ mê hoặc nhất trên đời này, chẳng ai không muốn.
Chỉ có Tiêu Hề Hề cá muối là một ngoại lệ.
Chính Bảo Cầm đồng ý, Tiêu Hề Hề còn có thể nói gì nữa, đành bất lực chấp nhận kết quả.
Lạc Thanh Hàn “Nếu gặp chuyện khó giải quyết, nàng có thể đến tìm ta, ta giúp nàng giải quyết.”
Tiêu Hề Hề vẫn không hiểu lắm “Sao Điện hạ đột nhiên phong thần thiếp làm Trắc phi? Còn trao quyền quản lý nội vụ Đông cung cho thần thiếp?”
Vừa rồi Thái tử nói đây là phần thưởng cho nàng, nhưng nàng và Thái tử đều biết rất rõ, Thái tử bị bệnh từ đầu đến cuối chỉ là màn kịch, nàng chỉ phối hợp diễn với hắn, vốn không thể nói đến chuyện tận tâm chăm sóc.
Cho nên nàng rất tò mò, tại sao Thái tử lại đột nhiên cho một con cá muối như nàng làm Trắc phi?
Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói “Sau này hẳn sẽ có vài người mới đến Đông cung, thay vì để những người có ý định xấu chiếm vị trí Trắc phi, chi bằng để nàng làm Trắc phi, so với bọn họ, ta tin nàng hơn.”
Nghe vậy, Tiêu Hề Hề cười tươi như hoa.
Không uổng công thời gian qua nàng cố gắng lấy lòng Thái tử, cuối cùng Thái tử đã coi nàng như người của mình rồi.
Tiêu Hề Hề ưỡn b.ộ n.g.ự.c nhỏ của mình, chắc chắn hứa hẹn.
“Điện hạ yên tâm đi, thần thiếp nhất định sẽ giúp người chiếm vị trí Trắc phi này, ai đến cũng không cho!”
Nhìn ánh mắt sáng ngời của nàng, tâm tình Lạc Thanh Hàn phức tạp, hỏi “Nàng không tức giận sao?”
Tiêu Hề Hề khó hiểu “Tức giận chuyện gì?”
“Ta lợi dụng nàng cân bằng thế lực ở hậu viện Đông cung, ta biến nàng thành con cờ trong tay, nàng không tức giận sao?”
Tiêu Hề Hề nắm tay hắn, nghiêm túc nói “Thần thiếp chưa từng sợ bị Điện hạ lợi dụng, thần thiếp sợ chính là không có giá trị để người lợi dụng.”
Tim Lạc Thanh Hàn đập lỡ một nhịp.
Trong cung đầy toan tính này, ai cũng tìm mọi cách mưu cầu lợi ích cho mình, chỉ có nữ nhân trước mặt hắn là khác, nàng bày tất cả trước mặt hắn, bằng lòng để hắn lợi dụng.
Nàng càng thẳng thắn, hắn càng có vẻ đê tiện.