Tiêu Hề Hề thở dài “Bạch trắc phi tới rồi, nàng ta đang nói chuyện với Thái tử, ta không tiện vào, đành phải tới chỗ em một lát.”
Bảo Cầm nghe vậy thì lo lắng.
“Bạch trắc phi nhất định là tới cướp Thái tử của người, người đừng gấp, nô tỳ sẽ cùng người đi tìm Thái tử, tuyệt đối không để Thái tử bị Bạch trắc phi cướp đi!”
Nói xong, nàng đặt nửa khối bột nhào xuống, vội vàng rửa tay, sải bước ra ngoài.
Bước đến cửa nàng phát hiện Tiêu lương đệ không đi theo.
Nàng quay đầu thấy Tiêu lương đệ đang đứng bên bếp lò, giơ tay mở nắp hũ gốm, vẻ mặt thèm thuồng, hiển nhiên không quan tâm uy h.i.ế.p đến từ Bạch trắc phi.
Bảo Cầm vừa giận vừa lo “Tiểu chủ, đã là lúc nào rồi, người còn nghĩ tới chuyện ăn nữa?”
“Bất kể lúc nào cũng không được quên ăn. Tục ngữ có câu, người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa sẽ đói, trên đời này còn gì quan trọng hơn ăn no?” Tiêu Hề Hề vừa nói vừa mở nắp.
Nàng thò đầu vào, thấy có ba chiếc vây cá mập tươi.
Nàng tức thì hào hứng.
“Hôm nay có món ngon vậy!”
Thấy nàng định cầm đũa gắp, Bảo Cầm vội ngăn lại “Còn chưa chín, không ăn được!”
Tiêu Hề Hề thất vọng đặt đũa xuống.
Bảo Cầm đậy nắp lại, quay đầu thấy Tiêu lương đệ chạy đến nhặt trứng trong rổ.
Tiêu Hề Hề chọn hai quả trứng lớn nhất, rửa sạch rồi gói chúng trong lá sen, nhét chúng vào bếp, định ninh hai quả trứng để nếm thử.
Bảo Cầm vội đẩy nàng ra “Người sang một bên nghỉ ngơi đi, chuyện này giao cho nô tỳ là được.''
Trong phòng bếp không có chỗ ngồi, Tiêu Hề Hề chỉ đành rời khỏi phòng bếp, nàng đang định đi hái lựu ăn, trên đường tình cờ đi ngang qua một cây hoa quế.
Đương lúc thu vàng, hoa quế nở rộ khắp cành thơm ngào ngạt.
Nàng nghĩ đến đường quế hoa, bánh quế hoa, trôi nước quế hoa …
Thế là kế hoạch hái lựu trở thành hái hoa quế.
Bảo Cầm ra ngoài tìm nàng thì thấy nàng đang trèo lên cây hoa quế.
Bảo Cầm sợ đến mức cuống quýt hét lên.
“Tiểu chủ, người mau xuống đi! Dù Thái tử Điện hạ gặp Bạch trắc phi, cũng không có nghĩa Điện hạ không thích người nữa, người đừng nghĩ quẩn chứ!”
Tiêu Hề Hề cúi đầu nhìn nàng, mờ mịt nói “Ta đâu có nghĩ quẩn.”
“Nếu không phải thì người trèo cao như vậy làm gì? Lỡ té ngã thì sao? Người nghe nô tỳ nói, đừng để ý mấy chuyện vụn vặt đó, chuyện gì xảy ra cũng sẽ xảy ra mà, dù Thái tử Điện hạ thật sự không cần người nữa, người còn có nô tỳ mà! Mỗi ngày nô tỳ sẽ nấu đồ ngon cho người, người muốn ăn gì nô tỳ đều làm hết!”
Bảo Cầm lo lắng thật sự, đôi mắt đỏ hoe.
Tiêu Hề Hề hết cách, đành trượt xuống thân cây.
Bảo Cầm vội tiến lên đỡ nàng, xem xét cả người nàng hai lần, xác định trên người nàng không có vết thương nào thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Hề Hề nói “Ta muốn ăn đường quế hoa, bánh quế hoa và trôi nước quế hoa.”
Bảo Cầm lau nước mắt “Được, nô tỳ làm cho người.”
Nàng dừng một chút, cuối cùng muộn màng ý thức được, hoảng sợ và lo lắng trên mặt nhanh chóng biến mất, chuyển thành kinh ngạc.
“Tiểu chủ, ngươi trèo cây là vì muốn hái hoa quế làm đồ ăn sao?”
Tiêu Hề Hề gật đầu nói phải.
Bảo Cầm “……”
Mặt nàng lập tức đỏ bừng, xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
Một lúc sau, Bảo Cầm giả vờ bình tĩnh nói.
“Dù người muốn hái hoa quế, cũng nên để bọn nô tỳ hái, người là Lương đệ, sao có thể làm mấy việc nặng nhọc này? Cây hoa quế cao như vậy, lỡ té ngã bị thương thì làm sao?”