Ti Trúc chỉ là cung nữ, hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với thuốc độc.
Huống chi, nếu nàng muốn hạ độc thật, cũng sẽ không dùng thủ đoạn đơn giản trực tiếp như vậy, lỡ bị phát hiện thì sao?
Thấy nàng không muốn nhận quà, Ti Trúc hết cách, đành cất khăn tay đi, tiếp tục dò hỏi làm quen.
“Tỷ đang chuẩn bị món ngon gì vậy? Ta với tỷ cùng nấu nha.”
Bảo Cầm không chút do dự từ chối “Không cần, một mình ta tự nấu được, nếu cô không có chuyện gì làm, thì đứng xa ta ra, đừng cản trở ta làm việc.”
“Đừng lạnh lùng thế mà, chúng ta đều là cung nữ, tuy hầu hạ khác chủ, nhưng cũng không ảnh hưởng chúng ta kết bạn, cần gì khiến quan hệ của chúng ta trở nên ngượng ngập như vậy?”
Bảo Cầm giật giật khóe miệng “Ta không giống cô, cô là đại cung nữ bên cạnh Thái tử, địa vị cao hơn ta nhiều, nói không chừng sau này có thể bay lên cành cao thành phượng hoàng, ta không có với tới.”
Liên tục bị nàng chế giễu, Ti Trúc không nhịn được nữa “Con người ngươi sao khó ở vậy? Ta chỉ muốn kết bạn thôi, ngươi không muốn thì thôi, cần gì phải chế giễu ta?”
Bảo Cầm ngừng thái rau, quay sang nhìn Ti Trúc cười khẩy.
“Nếu cô còn cản trở ta làm việc, ta không chỉ chế giễu cô, ta c.h.é.m cô luôn!”
Nói xong, Bảo Cầm giơ d.a.o lên c.h.ặ.t đ.ầ.u một con gà!
Ti Trúc tự dưng thấy ớn lạnh ở cổ.
Bảo Cầm cầm d.a.o làm bếp, chỉ hướng cửa “Ra ngoài.”
Ti Trúc nhìn lưỡi d.a.o sáng bóng trước mặt, không dám nói lời thêm nào, chạy nhanh ra ngoài.
Bảo Cầm thản nhiên ném đầu gà vào sọt rác, vung d.a.o chặt gà thành vô số mảnh.
Động tác hung hãn sắc bén, như thể thứ nàng chặt không phải gà, mà là con hồ ly Ti Trúc kia.
……
Ti Trúc không moi được tin gì từ Bảo Cầm, còn bị Bảo Cầm đe dọa, làm Ti Trúc càng thêm khó chịu.
Nàng không cam lòng bỏ cuộc như vậy.
Nàng phải làm cho rõ Tiêu lương đệ giảm cân bằng cách nào?
Ti Trúc cầm một hộp bánh ngọt đi tìm Tiêu lương đệ.
“Tiểu chủ, đây là bánh Quế Hoa do nô tỳ đặc biệt làm cho người, người thử xem có hợp khẩu vị không?”
Tiêu Hề Hề dùng đũa gắp một miếng bánh ngọt, bỏ vào miệng, gật đầu khen.
“Ngon lắm!”
Ti Trúc cười nói “Nếu tiểu chủ thích thì ăn nhiều một chút, không đủ thì nô tỳ làm tiếp cho người.”
Tiêu Hề Hề không khách sáo với nàng, ăn hết miếng này tới miếng khác.
Ti Trúc thấy nàng ăn vui vẻ, thử dò hỏi.
“Tiểu chủ ăn nhiều như vậy, không sợ mập sao?”
Tiêu Hề Hề vẫn đang ăn, giọng có hơi không rõ ràng “Không sợ.”
Ti Trúc lập tức hỏi “Tại sao? Phải chăng có bí quyết giảm cân?”
Nàng tưởng Tiêu lương đệ sẽ tránh câu hỏi hơi nhạy cảm này.
Nào ngờ đã Tiêu lương đệ không do dự trả lời thẳng.
“Trời sinh ta có thể chất không dễ mập, ăn bao nhiêu cũng không mập.”
Ti Trúc “……”
Lúc rời đi do xuất thần, nàng vấp phải ngưỡng cửa, ngã mạnh xuống đất.
Tiêu Hề Hề quay sang nhìn nàng “Ngươi không sao chứ?”
Ti Trúc cố đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi thốt ra hai chữ “Không sao.”
Nàng đi một lúc, nghĩ đi nghĩ lại những gì Tiêu lương đệ vừa nói …
“Trời sinh ta có thể chất không dễ mập, ăn bao nhiêu cũng không mập.”