Tiêu Hề Hề vội vàng an ủi đầu bếp nhỏ của nàng.
“Ai nói ta không thích món em nấu? Ta thích nhất tài nấu nướng của em, không ai có thể thay thế em! Hay thế này, ngày mai em nấu bún qua cầu đi, đã lâu không ăn món này rồi.”
Hai mắt Bảo Cầm sáng lên “Được!”
Tiêu lương đệ dạy nàng nấu bún qua cầu, nàng chưa từng thấy món này bao giờ, chắc chắn Ti Trúc không thể nấu được.
Như vậy, Ti Trúc muốn can thiệp cũng hết cách.
Lạc Thanh Hàn không có thói quen ăn khuya, uống thuốc xong liền đến bể tắm.
Thấy vậy, Ti Trúc vội đi theo.
Bảo Cầm thấy thế, chuông báo động vang lên, lập tức nhắc nhở Tiêu lương đệ.
“Tiểu chủ, Ti Trúc theo Điện hạ ra ngoài rồi, nàng ta nhất định lại muốn làm bậy rồi!”
Tiêu Hề Hề nuốt bánh sữa trong miệng, tùy ý đáp “Ờ.”
Bảo Cầm sốt ruột “Người không muốn đi xem à? Lỡ như Điện hạ bị nàng ta dụ đi thì sao?”
“Không sao, nàng ta không thành công đâu.”
Bảo Cầm khó hiểu “Sao người biết?”
“Vì Thái tử Điện hạ không thích nàng ta.”
Bảo Cầm càng thêm khó hiểu “Sao người nhìn ra được vậy?”
“Rõ ràng thế mà, mỗi lần Thái tử Điện hạ nhìn thấy Ti Trúc, sắc mặt kém vô cùng, giống như lúc ta buồn ngủ muốn chết, mà em lại sống c.h.ế.t không cho ta ngủ ấy.”
Bảo Cầm “……”
Người ví dụ sống động thật đấy!
Nói đi cũng phải nói lại, sao người nhìn ra biểu cảm thay đổi trên khuôn mặt như tảng băng vô cảm của Thái tử Điện hạ vậy?
Tiêu Hề Hề nhét miếng bánh phù dung vào miệng, hai má phồng lên.
Bảo Cầm suy nghĩ một chút, trong lòng vẫn không yên tâm “Nô tỳ ra ngoài xem một chút, đối mặt với kẻ địch, phải biết người biết ta, mới trăm trận trăm thắng.”
Nói xong nàng nhấc váy chạy ra ngoài.
Tiêu Hề Hề bưng trà sữa, cắn ống hút, hút rột rột.
Chà, nếu có thêm trân châu, bánh pudding hay nếp cẩm thì tuyệt.
Nếu có hết những thứ này thì càng tuyệt hơn!
Bảo Cầm nhanh chóng quay về.
Nàng hưng phấn cười “Tiểu chủ, người biết không? Cả cửa phòng tắm Ti Trúc cũng không vào được, người nói không sai, Thái tử Điện hạ không hề muốn gặp nàng ta, nàng ta nhất định không tranh được với người!”
Tiêu Hề Hề nói “Ngày mai em giúp ta làm một ít trân châu pudding nếp cẩm đi.”
Bảo Cầm trên đầu hiện dấu chấm hỏi “Đó là gì?”
“Đến đây, ta nói em nghe.”
Tiêu Hề Hề không biết làm trân châu pudding nếp cẩm, nhưng nàng biết cách ăn, nàng nói hình thức, hương vị và thành phần đại khái của những thứ đó với Bảo Cầm.
Bảo Cầm rất có thiên phú về nấu ăn, hiếm hơn nữa là em ấy có tinh thần tìm tòi làm thử.
Thái tử tắm xong, mang thân thể đầy hơi nước về tẩm điện.
Hắn thấy Tiêu lương đệ đã ngủ rồi.
Hắn đi tới, ngồi xuống mép giường, nhéo chóp mũi nàng.
Tiêu Hề Hề bị đánh thức.
Nàng ngơ ngác hỏi “Làm gì vậy?”
Lạc Thanh Hàn “Nàng không phải muốn thị tẩm à? Sao không đợi ta mà ngủ trước rồi?”
Tiêu Hề Hề còn đang nửa mơ nửa tỉnh, đầu óc không nghĩ ngợi được gì, nàng khịt mũi vài tiếng, cọ cọ đầu về phía Thái tử.
Nhìn nàng như vậy, chắc đã quên chuyện thị tẩm từ lâu rồi.
Lạc Thanh Hàn không quá thất vọng.
Hiện giờ hắn vẫn còn bệnh, không thích hợp bảo nàng thị tẩm.
Lạc Thanh Hàn nằm xuống giường, ôm nàng vào lòng, nhỏ giọng nói.
“Từ từ vậy, ngày tháng còn dài*, lúc này không vội.”
Tiêu Hề Hề dựa vào lòng hắn, mơ hồ trả lời.
“Phương Trường là ai? Sao lại phải mắng hắn?”
Lạc Thanh Hàn “……”