Bảo Cầm chỉ đành nuốt hết vào bụng.
Nào ngờ nàng không nói, mà Tuệ Tương có lời muốn nói.
Trong lúc dẫn đường, Tuệ Tương vờ như vô tình hỏi.
“Cuộc sống trước đây của tiểu chủ ở điện Thanh Ca rất nhàn nhã nhỉ?”
Tiêu Hề Hề ngáp một cái, thản nhiên đáp “Cũng ổn.”
Tuệ Tương chậm rãi nói “Điện Lân Đức chúng ta khác với điện Thanh Ca, đây là tẩm cung của Thái tử, trước giờ Thái tử luôn xem trọng quy tắc, đặc biệt là với người hầu bên cạnh càng yêu cầu nghiêm khắc hơn. Tiểu chủ mới đến chắc có thể chưa quen, nhưng không sao, người có chỗ nào không hiểu có thể nói với nô tỳ, nô tỳ sẽ nói người biết phải làm thế nào.”
Tiêu Hề Hề lại ngáp một cái “Ừ.”
Tuệ Tương không khỏi quay đầu lại nhìn “Tiểu chủ sao cứ ngáp mãi vậy?”
“Vì buồn ngủ đó.”
“Buổi tối người không ngủ đủ giấc sao?”
Tiêu Hề Hề thở dài “Ngủ cũng giống như ăn, vĩnh viễn không bao giờ đủ.”
Tuệ Tương “……”
Nàng nhịn, nhưng vẫn không kìm được nhắc nhở “Nữ tử đi đứng phải đoan trang, dáng đi uyển chuyển, sao có thể vừa đi vừa ngáp? Như vậy không trang nghiêm, còn thể thống gì nữa.”
“Ừ.” Tiêu Hề Hề vừa nói, vừa ngáp một cái.
Tuệ Tương “……”
Tuệ Tương bực bội hỏi “Tiểu chủ có nghe nô tỳ nói không?”
Tiêu Hề Hề “Có mà.”
“Nhưng nô tỳ thấy người không để tâm lời nô tỳ nói.”
Tiêu Hề Hề chớp mắt, khá ngạc nhiên “Í, bị ngươi phát hiện rồi.”
Tuệ Tương “……”
Cái gì mà bị ngươi phát hiện rồi?
Biểu hiện của người rõ ràng vậy, ta đâu có mù!
Với cả sao người có thể thừa nhận sảng khoái như vậy?
Người cố ý phải không?
Tuệ Tương thật sự sắp tức c.h.ế.t mất.
Là đại cung nữ bên cạnh Thái tử, là cung nữ có địa vị cao nhất trong toàn bộ Đông cung, dù là phi tần nào trong Đông cung thấy nàng cũng phải nể mặt ba phần, nhưng Tiêu lương đệ này không cho nàng chút mặt mũi nào, lời nàng vừa nói đều uổng phí cả!
Tuệ Tương kìm nén cơn giận, nói “Tiểu chủ, người đừng chê nô tỳ quản quá nhiều, nô tỳ nói nhiều như vậy chỉ vì muốn tốt cho người. Đây là điện Lân Đức, là tẩm cung của Thái tử, Thái tử là kiểu người trong mắt không chứa được hạt cát, phạm phải điều cấm kỵ, không chỉ có người bị phạt, cả nô tỳ chúng ta cũng sẽ bị liên lụy.”
Tiêu lương đệ ngoan ngoãn đáp lời “Ừ.”
Có lẽ thấy nàng là kiểu người dễ nói chuyện, Tuệ Tương kìm không được lại lải nhải rất nhiều chuyện, nội dung toàn là bảo nàng phải biết an phận, đừng ỷ Thái tử sủng ái mà làm bậy.
Tiêu Hề Hề không phản bác, chỉ ừ ừ à à đáp lại, trông thì khá nghe lời, nhưng tâm trí của nàng sớm đã trôi dạt lên chín tầng mây rồi.
Ài, không biết trưa nay ăn gì?
Nàng muốn ăn thịt, dù là gà cá vịt heo, cái gì cũng được …
Không dễ gì mới đến được tẩm điện của Thái tử.
Tuệ Tương lúc này mới im miệng.
Tiêu Hề Hề tiến lên hành lễ “Thần thiếp bái kiến Thái tử Điện hạ.”
Tuệ Tương và Bảo Cầm theo sau, quỳ xuống hành lễ.
Lạc Thanh Hàn lúc này đang xem hồ sơ do Hình bộ gửi đến, không ngẩng đầu nói “Qua đây.”
Vì bị bệnh nên giọng hắn khàn hơn bình thường, nhưng không khó nghe, ngược lại có hơi trầm thấp gợi cảm.
Tiêu Hề Hề nghe thấy âm thanh này có hơi ngạc nhiên.
Nàng ngẩng đầu nhìn Thái tử, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, giữa hai hàng mày còn hơi có khí bệnh.
Ngài ấy thật sự bị bệnh rồi.
Tiêu Hề Hề rất ngạc nhiên, ngài ấy không phải giả bệnh à? Sao làm giả thành thật luôn rồi?