Tần hoàng hậu “Đang yên lành, Thái tử sao lại đột nhiên nhiễm phong hàn?”
Thạch Anh “Nghe nói tối qua Thái tử nhiễm lạnh, trong đêm đã cảm thấy khó chịu, Thường Hỉ muốn gọi thái y, nhưng Thái tử nói không có gì đáng ngại, ngủ một giấc sẽ khỏi. Nào ngờ sáng nay tỉnh lại, bệnh của Thái tử không khỏi, lại càng nặng hơn.”
Tần hoàng hậu khẽ nhíu mày “Nhiều người như vậy, chăm sóc một Thái tử cũng không xong, phế vật.”
Thạch Anh cúi đầu, không dám lên tiếng.
“Truyền lệnh của bổn cung, tất cả người hầu cạnh Thái tử phạt bổng lộc một tháng, những người trực đêm qua mỗi người phạt hai mươi trượng, nếu còn để chuyện này xảy ra lần nữa, trực tiếp đánh chết.”
Thạch Anh đáp “Vâng.”
“Bên cạnh Thái tử có người hầu hạ không?”
Thạch Anh thành thật đáp “Ngoài Thường công công, còn có Tiêu lương đệ.”
Tần hoàng hậu không nhớ Tiêu lương đệ là ai.
Trân Châu nhỏ giọng nhắc “Tiêu lương đệ là đích trưởng nữ của Trung Võ tướng quân, năm ngoái tham gia tuyển tú vào cung, thọ yến năm nay của người, Tiêu lương đệ tặng người một cây nhân sâm thượng hạng.”
Nhắc đến nhân sâm, Tần hoàng hậu lập tức nhớ ra.
“Là nàng ta à.”
Năm nay bà nhận rất nhiều lễ vật, ngoài bức họa do Thái tử tặng, thứ làm bà ấn tượng nhất là cây nhân sâm của Tiêu lương đệ.
Ban đầu cây nhân sâm để lẫn với những lễ vật khác, không thu hút ánh mắt người nhìn, phải đến khi đại cung nữ Trân Châu đếm lại số lễ vật, mới phát hiện cây nhân sâm thượng hạng này.
Trân Châu lập tức dâng cây nhân sâm đến trước mặt Tần hoàng hậu.
Tần hoàng hậu là người hiểu biết, nhận ra nhân sâm thượng hạng này là bảo vật khó cầu, có tiền cũng chưa chắc mua được.
Nhìn lại danh sách lễ vật, người tặng là Tiêu lương đệ.
Tần hoàng hậu hỏi “Có phải Tiêu lương đệ rất được Thái tử sủng ái?”
Chuyện này Trân Châu không rõ lắm, không thể đưa ra đáp án chính xác.
Nàng đề nghị “Hay là mời Lý trắc phi đến hỏi thử?”
Tần hoàng hậu cau mày, hiển nhiên không muốn thấy thứ ngu xuẩn kia.
Trân Châu quan sát sắc mặt, lại nói “Hay là hỏi Tuệ Tương? Tuệ Tương là đại cung nữ bên cạnh Thái tử, chuyện của Thái tử hẳn là biết rất rõ.”
Tần hoàng hậu nghĩ ngợi, vẫn cảm thấy không cần thiết.
“Bỏ đi, chẳng qua chỉ là một Lương đệ cỏn con, dù thật sự được sủng ái cũng không sao, sau này có Thái tử phi, những tôm tép nhỏ này sẽ được xử lý ổn thỏa.”
“Nương nương nói phải.”
Thạch Anh nhận lệnh rời đi.
Tần hoàng hậu như có điều suy nghĩ hỏi “Ngươi cảm thấy Thái tử bệnh thật, hay là giả bệnh?”
Vừa xoa bóp chân cho bà, Trân Châu vừa nhỏ nhẹ nói “Nô tỳ không biết.”
“Gần đây bổn cung luôn cảm thấy Thái tử thay đổi rất nhiều.”
Trân Châu “Có lẽ vì trưởng thành rồi chăng, trẻ con lớn lên ít nhiều đều sẽ thay đổi.”
Tần hoàng hậu cảm khái nói “Đúng vậy, trưởng thành rồi, cánh cũng cứng hơn rồi.”
……
Thạch Anh phụng lệnh Tần hoàng hậu đến Đông cung.
Bốn thái giám và hai cung nữ trực đêm qua bị lôi ra ngoài đánh hai mươi trượng.
Trong số đó có cả Thường công công.
Vì phát huy tác dụng cảnh cáo, lúc thái giám của Thận Hình Ti đánh người, cố ý không bịt miệng sáu người họ, để tiếng la hét của họ truyền khắp Đông cung.
Tiếng hét đau đớn thậm chí có thể nghe thấy từ rất xa làm nhiều người sợ hãi.
Thân là đại thái giám Đông cung, để bảo vệ thể diện của Đông cung, Thường công công cắn chặt răng, không dám phát ra tiếng.
Đánh xong hai mươi trượng, có một tiểu thái giám lập tức bước tới đỡ hắn dậy.
Thường công công run rẩy chắp tay với Thạch Anh.
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương thủ hạ lưu tình.”