Sắc mặt Hạnh Nhi lập tức thay đổi, thân thể không tự chủ được run lên, đầy sợ hãi “Bọn chúng đến bắt tôi sao?”
Nàng không ngốc, bản thân biết một số chuyện không nên biết, nếu bị bắt trở về, nàng sẽ không thể sống được nữa.
Chẳng mấy chốc, bọn nha dịch đã xông đến trước cửa phòng.
Bọn chúng thấy Tiêu Nam và Hạnh Nhi trong phòng, một nha dịch mặt mũi bầm tím sưng tấy chỉ vào Tiêu Nam hét lên.
“Sáng nay là hắn đánh chúng ta!”
Giọng gã rất lớn, lớn đến nỗi đã đánh thức Tiêu Hề Hề đang ngủ.
Nàng ngẩng đầu, mắt lim dim, ngơ ngác hỏi “Sao vậy?”
Lạc Thanh Hàn ấn đầu nàng trở lại vai hắn, thản nhiên nói “Không liên quan đến nàng, tiếp tục ngủ đi.”
“Vâng.”
Tiêu Hề Hề nhắm mắt, an tâm ngủ tiếp.
Một tên nhìn giống như bổ đầu bước ra, cao ngạo nói “Ngươi thật to gan, không chỉ cướp nha đầu mà Huyện lệnh đại nhân mua về, còn đánh cả quan sai huyện nha, đúng là chán sống!”
Lạc Thanh Hàn cau mày “Ồn quá.”
Bổ đầu cười lạnh “Sắp c.h.ế.t đến nơi còn giả vờ? Người đâu, bắt hết người trong phòng này lại cho ta, đưa về nha môn nhận hình!”
Các bổ khoái tháo cùm, hùng hổ xông vào phòng.
Tiêu Nam và ba thị vệ rút đao xông lên.
Luận về thân thủ, bọn họ mạnh hơn đám bổ khoái nha dịch miệng hùm gan sứa này nhiều.
Chẳng mấy chốc, đám bổ khoái vừa rồi còn hung ác đã bị đánh gục không gượng dậy được, chỉ có thể ôm vết thương kêu gào thảm thiết.
Ông chủ và hầu bàn trong quán trọ không dám đến gần, tất cả đều trốn ra xa.
Sắc mặt gã nha dịch lớn tiếng cáo trạng lúc trước tái nhợt, cả người không khỏi run rẩy.
Gã không ngờ thực lực của đối phương lại mạnh như vậy, rõ ràng bọn họ có hơn chục người, đối phương chỉ có bốn người, lại bị đánh đến không thể phản kháng, thực lực hai bên chênh lệch quá lớn rồi.
Đám nha dịch biết lần này có thể đã đá trúng tấm sắt, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Bọn chúng không dám kêu gào, cuống quýt kéo đồng bọn đang nằm dưới đất, đỡ nhau thảm hại bỏ chạy.
Thị vệ tra đao vào vỏ.
Hạnh Nhi nhẹ nhõm thở ra, cảm giác mình như sống lại sau tai nạn.
Lạc Thanh Hàn xua tay, bảo họ lui ra ngoài.
Thị vệ chắp tay lui xuống, Tiêu Nam trước khi đi, không quên kéo Hạnh Nhi đi theo.
Trong phòng yên tĩnh trở lại.
Lạc Thanh Hàn cúi đầu nhìn nữ nhân bên cạnh, nàng vẫn ngủ say, như thể mọi chuyện xảy ra bên ngoài không liên quan gì nàng.
Nửa canh giờ sau, Nhiếp Trường Bình trở lại.
Lần này y rút kinh nghiệm, gõ cửa trước, sau khi được phép mới bước vào.
Thấy Tiêu Tây vẫn dựa trên người Thái tử ngủ say, không khỏi dừng bước.
Lạc Thanh Hàn điềm tĩnh nói “Nói đi, không cần quan tâm gì hết.”
Nhiếp Trường Bình quỳ xuống trước mặt hắn, nhỏ giọng thần bí nói “Điện hạ, người có biết cách ba dặm về phia đông nam là nơi nào không?”
Nhiếp Trường Bình vốn tưởng Thái tử sẽ thuận theo lời mình hỏi ở đâu?
Nhưng cuối cùng, Thái tử nhẹ nhàng đưa ra đáp án chính xác.
“Huyện nha.”
Nhiếp Trường Bình mở to mắt, không tin được nói “Làm sao người biết? Chẳng lẽ ngay cả chuyện này Tiêu Tây cũng đoán được? Cũng không đúng, nếu tính ra được, cần gì phải bắt ta đi tìm chứ?”
Lạc Thanh Hàn không định giải thích, bình tĩnh nói tiếp.
“Bọn trẻ mất tích đều bị nhốt trong ngục ở huyện nha, chuyện này có liên quan đến Dương Khai Quang, bây giờ chúng ta đang thiếu người, phải đợi Triệu Hiền đưa đại quân đến, mới có thể động thủ với ông ta.”
Nhiếp Trường Bình đồng ý “Điện hạ nói đúng.”