Nhiếp Trường Bình còn muốn hỏi thêm, nhưng Lạc Thanh Hàn không có ý nói tiếp, trực tiếp lệnh Thường công công tiễn khách.
Thường công công đi tới cửa, nghiêng người làm động tác mời, cười nói.
“Tiểu quận vương, xin mời.”
Nhiếp Trường Bình hết cách, chỉ đành đứng dậy, chịu đựng cơn đau, khập khiễng bước ra ngoài
Mọi người đi xong, Lạc Thanh Hàn mới thả lỏng một chút.
Hắn gọi “Tiêu Tây, rót cho ta tách trà.”
Không có phản ứng.
Lạc Thanh Hàn quay đầu nhìn, thấy Tiêu Hề Hề đứng bất động trong góc, giống một cây cột nhỏ.
Nàng hơi cúi đầu làm người khác không nhìn rõ mặt.
Lạc Thanh Hàn nghĩ đến điều gì đó, đứng dậy đi đến trước mặt nàng, đứng vững im lặng nhìn nàng.
Tiêu Hề Hề vẫn không trả lời.
Lạc Thanh Hàn hơi nghiêng người, đến gần nàng, còn nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ.
Lạc Thanh Hàn “……”
Lạc Thanh Hàn “Tiêu Tây, dùng thiện.”
Tiểu thái giám trước mặt lập tức tỉnh dậy như thể ai đó nhấn cơ quan.
Tiêu Hề Hề ngẩng đầu lên, dụi dụi mắt, hỏi “Cuối cùng cũng được ăn tối rồi à? Tối nay ăn gì vậy?”
Lạc Thanh Hàn mặt không đổi sắc nhìn nàng “Nàng vừa mới ngủ gật à?”
Tiêu Hề Hề xấu hổ cười “Mọi người đang bàn bạc công vụ, ta đứng một bên rất buồn chán, nhất thời không nhịn được, không cẩn thận ngủ thiếp đi.”
Lạc Thanh Hàn cười lạnh “Đứng cũng ngủ được, nàng đúng là giỏi thật.”
Tiêu Hề Hề không thấy hổ thẹn, còn tự hào đắc ý nói.
“Đây là bản lĩnh trước đây ta luyện được ở sư môn đó, sư phụ dạy chán quá, ta cứ luôn ngủ gật, sư phụ phạt ta đứng dưới chân tường, mỗi lần đứng là một canh giờ. Ta nghĩ chỉ đứng như vậy thì rất lãng phí thời gian, nên thử đứng ngủ, kết quả đã luyện thành công, từ đó sư phụ không bao giờ phạt ta đứng nữa.”
Lạc Thanh Hàn lộ ra nét mặt một lời khó nói hết.
Hắn khá đồng cảm với môn chủ Huyền Môn, thu nhận một đồ đệ không có chí tiến thủ như vậy, ngày thường nhất định bị nàng chọc tức không ít lần.
Hắn thậm chí nghi ngờ môn chủ vì bị nàng chọc tức, mới mượn cớ hoàn thành nhiệm vụ sư môn, cố ý đuổi nàng xuống núi.
Thường công công bước vào cung kính hỏi.
“Điện hạ, bây giờ truyền thiện chưa?”
“Ừm.”
Cung nữ bưng thức ăn bước vào.
Dù chỉ năm món một canh nhưng ngự trù vẫn tận lực chế biến thật tinh tế và ngon miệng.
Hai người ăn uống no nê.
Lạc Thanh Hàn theo thường lệ muốn tắm rửa.
Hắn nghiện sạch sẽ, phải tắm mỗi ngày, y phục hôm đó mặc, hôm sau sẽ không bao giờ mặc lại, phải được giặt sạch phơi khô, may là hắn không thích xông hương, không thì lại phải thêm quy trình xông hương nữa.
Tiêu Hề Hề gọi tật xấu này là lắm chuyện.
Đương nhiên, nàng chỉ dám nói thầm trong lòng, không dám nói ra miệng.
Thái tử lắm chuyện được cung nữ thái giám hầu hạ cởi y phục, bước vào bồn tắm.
Tiêu Hề Hề muốn đi nhưng không được, nàng bị buộc phải xem toàn bộ quá trình tắm rửa của Thái tử.
Nói thật, tuy Thái tử lắm chuyện, nhưng dáng người đẹp thật, vai rộng eo thon chân dài, cơ bắp không phát đạt quá mức, cũng không quá gầy, không nhiều không ít, rất vừa phải, nhìn cân đối mảnh khảnh.
Thái tử năm nay mới mười tám, qua hai năm nữa, nói không chừng còn cao lớn hơn.
Tiêu Hề Hề không nhạy cảm với các con số cho lắm, đánh giá sơ sơ Thái tử chừng một mét tám, nếu cao hơn một chút cũng tốt, nhưng tốt nhất không nên vượt quá một mét chín, quá cao trông sẽ lêu nghêu, mất cân đối.
Nàng đang nhìn Thái tử suy nghĩ lung tung, đột nhiên nghe thấy giọng của Thái tử.
“Tiêu Tây, mắt ngươi nhìn đi đâu đó?”