Cô Vợ Bất Ngờ Của Tổng Tài Lãnh Khốc

Chương 35: Vợ tôi thế nào? [624 chữ]




Gần cả tháng mới ngoi lên =)))

===

" Nếu em không thích có lẽ cả cơ hội đến gần em cũng không có huống hồ là vì nhu cầu? Em thừa nhận mình yêu anh khó đến thế sao? " Anh không khỏi chua chát khi cô nói ra câu ấy, anh không ngờ cô lại có thể nói ra lý do như thế.

" Tôi... Phải, phải đấy là vì nhu cầu! Tôi chẳng còn yêu anh một chút nào cả. "

" Được, nếu vậy thì anh đi, sau này cũng không làm phiền em nữa. "

Nói rồi Lâm Đình mặc quần áo, liền mở cửa đi ra khỏi phòng, sau đó là tiếng đóng cửa ra vào vô cùng lớn. Đấy cũng là lúc nước mắt cô rơi xuống.

Cô muốn nói mình yêu anh, cô muốn nói mình thật sự muốn anh. Cô muốn nói mình muốn ở cạnh anh.

Nhưng những lời nói ấy lại bị giấu nhẹm đi bởi những câu nói tàn nhẫn, đến ngay cả cô cũng không ngờ được.

Nhưng rốt cuộc thì tất cả đều xong rồi, có khóc thì anh cũng bỏ cuộc rồi chẳng thể cứu vãn nữa.

Cô lê từng bước vào nhà tắm, xả nước nóng đầy vào bồn rồi nằm xuống. Ngâm trong bồn mong rằng có thể giảm đau một chút, không ngờ cô lại thiếp đi mất...

Lâm Đình tức giận hơn cả vẫn là xót xa lái xe thẳng đến công ty. Vừa vào phòng đã lôi hết công việc ra để làm. Làm hết lại gọi thư ký Đồng tìm thêm.

Chỉ trong 3 tiếng buổi sáng anh đã giải quyết gần hết công việc của một tháng.

Anh nhận ra có điên cuồng làm việc thế nào thì hình ảnh cô vẫn ở đó, mãi ở trong tâm trí anh không xê dịch.

Anh lại bắt đầu lo lắng, có phải buổi sáng mình cũng quá nặng lời không. Rõ ràng cô ấy đang giận dỗi, lời nói trong lúc giận dỗi không đáng tin tại sao anh lại lớn tiếng với cô cơ chứ.

Thế rồi anh vội vã chạy vào thang máy, xuống dưới lầu. Lái xe đến nhà cô.

Vừa đến cửa anh liền liên tục bấm chuông nhưng mãi chẳng thấy mở cửa.

Thử đẩy cửa vào không ngờ cửa không khoá, chẳng lẽ cô vẫn còn ngủ từ lúc anh đi đến bây giờ?

Anh vào phòng tìm cô nhưng vẫn không thấy người đâu. Quần áo tối hôm qua vẫn còn la liệt ở dưới sàn nhà. Cô không phải người bừa bãi như thế, cửa còn không khoá chắc chắn cô vẫn ở nhà.

Anh đi khắp các phòng tìm kiếm nhưng vẫn không thấy, chỉ còn duy nhất phòng tắm vẫn chưa vào.

Cửa phòng tắm cũng không khoá, anh bước vào liền thấy cô nằm trong bồn tắm. Anh hốt hoảng chạy đến, tưởng cô bị anh làm cho uất ức mà làm chuyện dại dột.

" Bạch Lan, Bạch Lan em làm sao thế? "

Anh mặc quần áo rồi tức tốc gọi xe đưa cô đến bệnh viện. Nhìn thấy cô như thế anh như muốn phát điên lên vậy. Nếu cô thật sự có chuyện gì anh thật sự không biết phải làm thế nào nữa. Anh rơi nước mắt, những giọt mắt chứng tỏ anh thấy mình vô dụng đến mức nào.

Lúc bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu, anh vô cùng lo lắng hỏi:

" Vợ tôi bị làm sao thế thưa bác sĩ? "

" Chỉ là ngất đi vì ngâm nước quá lâu thôi. Cũng may là ngâm nước ấm rồi mới chuyển lạnh nếu không viêm phổi cũng nên. Một lát nữa sẽ tỉnh nhưng sốt, cảm cúm không thể tránh khỏi. "