Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Thẩm Tổng Tài

Chương 91




Rầm…

Tiếng đạp cửa phòng thật mạnh, khiến Thẩm phu nhân giật mình. Nhưng rồi bà bị đánh ngã xuống, bất tỉnh nằm sải cánh ra sàn nhà.

Vài người lính đánh thuê có thân thủ, tiến vào. Thấy Trang Điềm Điềm bị bọn thuộc hạ của Thẩm phu nhân quấy nhiễu thì lạnh mặt.

Một trong những người lính đánh thuê, anh là đội trưởng, thấy cảnh tượng trước mắt thì không khỏi tức giận, liền lạnh giọng quát “lũ cầm thú…cút”.

Phịch…

Một cú đá của anh đội trưởng đã khiến tên thuộc hạ đang nằm trên người Trang Điềm Điềm bị văng xuống sàn.

Rất nhanh đội lính đánh thuê đã dẹp tan mấy tên thuộc hạ mèo quào của Thẩm phu nhân và đưa Tạ Tân cùng Trang Điềm Điềm đến bệnh viện gần nhất để cấp cứu.

…………

Trang Điềm Điềm từ từ mở mắt ra, trước mắt cô là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ, xộc vào mũi cô là mùi thuốc sát trùng nồng nặc, khiến cô thấy khó chịu nên nhíu mày.

- Oẹ…“sao mình lại ở bệnh viện nhỉ!”

Cô mơ hồ, cô nhớ đến việc đã xảy ra trước đó…có một cô giúp việc trẻ mang đến cho cô bình xông tinh dầu và vài lọ tinh dầu. Sau đó…cô cũng không biết là sau đó đã xảy ra chuyện gì nữa.

- Cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì chứ, sao mình lại ở đây?

//Trang tiểu thư!

Trang Điềm Điềm thấy cô giúp việc trẻ mang thức ăn bước về phía mình thì mỉm cười.

//Để em bày cháo cho Trang tiểu thư ăn.



Trang Điềm Điềm khẽ hỏi “đã xảy ra chuyện gì?”

//Chuyện…chuyện…cô không nhớ gì sao Trang tiểu thư?

Trang Điềm Điềm lắc đầu “tôi không nhớ gì cả!”

//Dạ! Là chiều nay có người bỏ thuốc kích tình vào bình xông tinh dầu của cô, không những cô mà cả anh Tạ Tân cũng bị hại.

- Tạ Tân đâu?

//Dạ, anh Tạ Tân nằm phòng bên cạnh.

- Anh ta có sao không?

//Anh Tạ Tân bị đánh bị thương nặng ở đầu, nghe đâu não bị chấn động mạnh.

- Quen biết em khá lâu nhưng vẫn chưa biết tên của em.

//Em tên là Linh Chi.

Trang Điềm Điềm lạnh lùng nhìn ra cửa sổ, cảnh vật về đêm qua ô cửa sổ có đến vạn phần thơ mộng. Đêm nay cảnh vật êm đềm, thỉnh thoảng lại nghe có tiếng bước chân lướt qua hành lang rồi dần xa. Đâu đó văng vẳng bên tai là tiếng của những loài côn trùng réo gọi nhau hòa nhịp cùng tiếng gió thổi qua ngàn cây lao xao. Cô khẽ thở dài “haiz…không phải là yên tĩnh, không phải thơ mộng mà là ảm đạm”.

//Trang tiểu thư, cả buổi chiều cô vẫn chưa ăn gì, giờ cũng đã giữa khuya rồi…cô ăn chút cháo lót dạ đi ạ!

- Em không ghét ta sao?

Linh Chi cười khúc khích “đương nhiên là không!”



- Cảm ơn!

//Trang tiểu thư không cần phải cảm ơn đâu.

Linh Chi thầm nghĩ “nếu phải cảm ơn thì Trang tiểu thư nên cảm ơn tôi đã cứu cô”.

Linh Chi phát hiện ra kế hoạch của Thẩm phu nhân nên lén chạy đến nơi của Trang Thiên Tích cầu cứu sự giúp đỡ, cô cũng có dễ gì tiến đến gần khu vực ấy. Tất cả đều do cô liều mạng xông vào báo lại tình hình. Lúc đầu đội lính đánh thuê còn không tin lời cô nói, nhưng cô vẫn cố gắng giải thích.

- Em sao vậy?

Linh Chi lắc đầu “em không sao!”

Linh Chi nào dám nói ra những điều mà cô biết, đành phải giữ im lặng.

//Em phải trở về đây Trang tiểu thư.

Linh Chi đưa tô cháo cho Trang Điềm Điềm rồi đứng lên rời đi…

……………

“Đảo chủ gần đây khỏe chứ?”

Lục Dận Diễn nheo mắt…cái âm thanh này, chất giọng này…thật khốn kiếp mà!"

Thẩm Cảnh Liên dừng xe lăn trước mặt Lục Dận Diễn, mắt dán chặt lên người ông.

‘Trên người tôi có khoác vàng hay sao mà cậu nhìn ghê vậy?’

Thẩm Cảnh Liên chỉ biết gãi mũi “hừ…ông ta cũng biết nói đùa nhỉ!”