Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Thẩm Tổng Tài

Chương 14: Hạ sinh đứa bé




'Tiểu thư ! Cô sao vậy ?'

Bụng tôi rất đau !

Cô hầu nữ luống cuống tay chân "Tiểu thư à ! Lẽ nào cô chuyển dạ ?"

Trang Điềm Điềm lắc đầu "Bác sĩ bảo cuối tháng sau tôi mới sinh cơ mà !"

'Nhưng thai phụ có khả năng sinh non mà tiểu thư'

Trang Điềm Điềm đau đớn ôm bụng con "giờ phải làm thế nào đây ?"

'Chúng ta phải đến bệnh viện ngay lập tức !'

Trang Điềm Điềm gật đầu !

Tài xế riêng của Trang Điềm Điềm gấp rút đưa cô đến bệnh viện, đây là bệnh viện mà mẹ của cô đã cho dựng lên vì cô và thai nhi trong bụng cô, còn mời cả bác sĩ giỏi nhất về làm việc...chủ yếu là để chăm sóc cho mẹ con cô. Bà trước đây đã bỏ quên cô vì cô không nổi bật như anh trai của mình, về sau bà muốn bù đắp lại cho cô.

Cô hầu nữ liên lạc về Trang gia, nhưng đúng lúc Trang Diễm Hiền sang Bắc Mỹ có việc. Người của Trang gia cũng không liên lạc được với bà nên đã liên hệ với Trang Cẩn Cẩn anh trai cô.

Trang Cẩn Cẩn đã vội vã bay đến Thụy Sĩ, anh biết phụ nữ khi sinh sẽ rất cần sự quan tâm mà sự quan tâm đó nên đến từ phía người thân thì tốt hơn.

…………

'Trang thiếu gia !'

"Em gái tôi thế nào rồi ?"

'Trang tiểu thư sinh khó, giờ cần phải tiến hành phẫu thuật gấp, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của mẹ và bé...đặc biệt là đứa bé sẽ phải uống nhiều nước ói dẫn đến nhiễm trùng !'

"Vậy tại sao không nhanh tiến hành phẫu thuật ?"

'Chuyện...chuyện này...'

"Sao ?"

'Bác sĩ Lưu đang đỡ đẻ cho vợ cậu ấy, Lưu phu nhân cũng trong tình trạng sinh khó !'

Trang Cẩn Cẩn nổi điên vì cơn tức giận "Cả cái bệnh viện lớn như thế này, mà chỉ có duy nhất một bác sĩ thôi sao ?"



'Cái này...vậy thì không phải, chuyện là...'

"Cút..."

Trang Cẩn Cẩn mang theo cơn thịnh nộ chạy đến phòng sinh mổ...

/Trang thiếu gia, bên trong phòng đang tiến hành ca mổ nguy kịch, thiếu gia đừng vào...

"Cút..."

Rầm...

/Trang...

"Lưu Kỳ, tên khốn này...dám bỏ mặc em gái của tôi sao ?"

Lưu Kỳ nhíu mày..."cái tên Trương Phi mượn xác hoàn hồn này..."

Trang Cẩn Cẩn xông đến định túm lấy cổ áo Lưu Kỳ.

Oa...oa...

Nghe có tiếng khóc trẻ sơ sinh, Trang Cẩn Cẩn khựng lại...

Lưu Kỳ rơi nước mắt, những giọt nước mắt này vừa mừng vừa hạnh phúc, vì anh được tận mắt chứng kiến con mình được chào đời khỏe mạnh.

/Không xong rồi bác sĩ Lưu, Trang tiểu thư ngất đi rồi !

Trang Cẩn Cẩn hốt hoảng chạy theo cô y tá vừa đến báo tin.

Các bác sĩ và y tá vội vã đẩy băng ca tiến vào phòng mổ...trên người cô đang bị kim tiêm chằng chịt và cả bình oxy.

Nhìn thấy em gái mình đang gặp nguy hiểm, Trang Cẩn Cẩn nghiến răng "tên khốn kiếp Lưu Kỳ...và cả cái tên làm cho em gái ta to bụng, ta thề sẽ vặt lông từng tên một !"

Lưu Kỳ lúc bấy giờ cũng kịp chạy đến...

Trang Cẩn Cẩn lạnh giọng lên tiếng "em gái của tôi và cháu của tôi nếu có xảy ra mệnh hệ gì thì cả nhà cậu đều sẽ không yên với tôi đâu !"

Lưu Kỳ rùn mình, anh đưa tay lên vuốt nhẹ mồ hôi trên trán "tôi...tôi biết rồi ! Mời Trang thiếu gia ra ngoài chờ đợi".



"Không, tôi muốn nhìn thấy em gái tôi !"

'Không được đâu Trang thiếu gia'

Trang Cẩn Cẩn liếc nhìn em gái mình rồi quay lưng rời đi, vì không muốn làm mất thời gian.

…………

Trang Cẩn Cẩn lo lắng đi đi lại lại...trước giờ tuy mẹ lạnh nhạt với em gái nhưng anh vẫn rất quan tâm đến em gái của mình.

Tuy nhiên thì Trang Điềm Điềm luôn tìm cách né tránh anh trai mình, anh cũng không biết lý do gì mà khiến cho em gái luôn né tránh anh.

Trời đang mùa đông, tuyết rơi dày đặc. Trang Cẩn Cẩn nhớ về tuổi thơ, anh và em gái được mẹ đưa đến Thụy Sĩ chơi...năm ấy cũng là mùa đông, anh không nhớ là cách đây bao nhiêu năm nhưng chắc chắn là rất rất lâu, khi ấy em gái anh còn là một cô bé mũm mĩm và trắng như tuyết...anh nặn người tuyết rồi chợt cười khanh khách vì trông nó béo ú giống hệt như em gái của mình. Lúc ấy Trang Điềm Điềm đã khóc òa vì bị chê béo ú.

Trang Cẩn Cẩn thở dài "bây giờ đã không còn quay lại thời khắc vui vẻ đó được nữa, vì Điềm Điềm luôn tránh né mình !"

/Trang thiếu gia, Trang tiểu thư và đứa bé đã được an toàn rồi ạ ! Là một bé trai.

"Em gái tôi đang ở đâu ?"

/Trang tiểu thư đang ở trong phòng hồi sức, được bác sĩ chăm sóc.

Trang Cẩn Cẩn đến phòng hồi sức, thấy Trang Điềm Điềm vẫn còn hôn mê, lòng anh vô cùng thương xót, anh ngồi xuống bên cạnh và nắm nhẹ bàn tay cô "em gầy quá Điềm Điềm !"

"Đứa bé đâu ?"

Cô hộ sinh khẽ lên tiếng "đứa bé đang ở phòng chăm sóc đặc biệt !"

"Tình trạng nó thế nào ?"

/Dạ...cũng không có gì đáng ngại đâu ạ !

"Dẫn đường"

Nhìn sắc mặt lạnh lùng và đầy sát khí của Trang Cẩn Cẩn, cô nữ hộ sinh sợ hãi..."Trang thiếu gia đi theo tôi !"

………

Trang Cẩn Cẩn đứng trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn vào trong qua lớp cửa kính, đứa bé đang được ấp điện, nó được đặt riêng một mình, không nằm gần những đứa trẻ khác...nhìn thấy đứa bé mà trái tim Trang Cẩn Cẩn như muốn tan chảy thành nước..."thật quá đáng yêu, giống như thiên thần bé nhỏ vừa được nở ra từ một quả trứng nào đó mà trong truyện cổ tích thường hay kể".