Hạ An Nhiên gần như phát khóc. "Rốt cuộc là cô cũng nghĩ vậy đúng không? Là anh ta đang đào một cái hố, muốn tiếp tục lợi dụng tôi!"
"Nếu cô cảm thấy bất an sợ hãi vì bị lợi dụng như
vậy, thì cứ việc rời đi, vướng bận nhiều như vậy làm
gì?"
Khi Bùi Kì nói, cô đột nhiên dừng lại, như thể đã nghĩ ra điều gì đó, cô ấy hét lên và chất vấn "A, người chị em, không phải là cô đã thích anh ta chứ? Nếu không thì, cô rối rắm như vậy làm cái gì?"
Hạ An Nhiên nhanh chóng hoảng sợ phủ nhận "Làm sao tôi có thể thích anh ta được ... Tôi chỉ là muốn tìm hiểu xem, lần này anh ta đang đặt cái bẫy gì cho
tôi."
Bùi Kì nặng nề nhắc nhở"Nếu đây là một cái bẫy, cô sẽ làm gì? Đối đầu với anh ta sao? Cô có phải là đối thủ của anh ta không? Nhưng nếu không phải là
một cái bẫy, Diêm Vương sống thật sự thích cô, vậy thì sao? Cô vẫn sẽ chấp nhận yêu đương với một
người đoản mệnh? Tôi nói cho cô biết, tình yêu mà
không thể ở bên nhau, thì đều là đùa giỡn
Hạ An Nhiên nghiêm túc.
Mặc dù Bùi Kì nói rất nhiều điều vô nghĩa, nhưng
câu cuối cùng lại vô cùng đúng.
Chỉ có hai kết quả.
Một là lời tỏ tình của Lăng Mặc là một cái bẫy, nhưng liệu cô ấy có thể đối đầu được với Lăng Mặc?
Nhưng nếu đó không phải là một cái bẫy, Lăng Mặc thật lòng thích cô ... điều này làm sao có thể:
Nói trắng ra, sau khi việc làm giả danh tính để trốn chạy của cô bị phát hiện, muốn chạy trốn lần nữa lại càng khó hơn.
Lăng Mặc chắc chắn sẽ không để một miếng mồi lớn như cô ấy biến mất.
Giờ đây, cô lại rơi vào thế bị động!
Lăng Mặc không nghĩ rằng, trong đời mình đây là lần đầu tiên anh tỏ tình với một người phụ nữ.
Kết quả là không tin!
Một chút cũng không tin!!!
Lăng Mặc đau đầu về phòng, liên lạc với Thu Tử
Châu và hỏi về tình hình lúc sau.
Thu Tử Châu gần như đã xử lý xong các vấn đề tiếp
theo.
Hạ Triết bị nghi ngờ về hành vi đe dọa tống tiền và hiện đang bị thẩm vấn trong đồn cảnh sát.
Đội Trưởng Lâm rõ ràng đã có vấn đề trong quá
trình xử lý vụ việc lần này, và đã bị đình chỉ để điều
tra.