Không thể nào!
Hừm, ai biết sau này anh có ích kỉ, mà tiếp tục đem đứa nhỏ ra làm mồi nhử lần nào nữa không.
Cô sẽ không dễ dàng tha thứ mà cho anh ta một cơ hội! ! !
Cẩu nam nhân này nhất định phải hứa đảm bảo cả đời này sẽ không hại đứa bé nữa nếu không cô nhất định sẽ không ở bên cạnh anh, nhất định sẽ đem đứa bé chạy trốn khỏi tên khốn kiếp này!
Làm cho anh ta sống cô độc cả quãng đời còn lại, tự sinh tự diệt!
Chỉ là ... khi Hạ An Nhiên đang suy nghĩ lung tung mấy thứ này, nữ nhân viên phục vụ phòng đột nhiên, nghĩ ra điều gì đó.
Đối với người đồng nghiệp ở bên cạnh, cô nói với một giọng kỳ lạ. "Tôi nhớ rồi, hôm qua tôi mơ hồ nghe thấy anh chàng đẹp trai kia, trước khi bước vào phòng thì thầm 'Sao tôi có thể dễ dàng để cô bỏ chạy được?, nghĩ đến đây, tôi cảm thấy anh ấy đến khách sạn và ở trong căn phòng này, cảm giác như đang nhìn chằm chằm vào thứ gì đó."
Nghe nữ nhân viên phục vụ phòng nói, Hạ An Nhiên sững một chút, một chuỗi suy nghĩ trong tâm trí cô dường như bị phá vỡ.
“Sao có thể dễ dàng để cô bỏ chạy được?"
Lăng Mặc nói những lời sao?
Vậy nên ... anh ấy không phải vì chuyện đã lấy đứa nhỏ làm mồi nhử mà áy náy, mới theo đến đấy.
Là lo lắng cô sẽ bỏ chạy, tự mình đến đây theo dõi cô?
Nực cười ở chỗ là vừa rồi cô đã nghĩ, nếu Lăng Mặc đứng ra bảo đảm, cô sẽ ... cho anh ấy một cơ hội.
Thì ra từ đầu đến cuối cô là một đứa ngốc và não tàn!
Hơn nữa, Lăng Mặc đến khách sạn theo dõi cô, cho nên vừa rồi có mấy chuyện không thông cũng đã rõ ràng
Nhưng tại sao cô ấy ngủ "ngon"?
Chuyện này chắc có liên quan gì đến Lăng Mặc!
Dù sao, nếu như cô ngủ, cô cũng không có cơ hội để chạy trốn! !!
A... Cô cho rằng việc cô chạy ra khỏi Lăng Trạch nhất thời làm cho bên kia sợ hãi, bên kia cũng không làm bậy.
Nhưng bây giờ cô đã coi đó là điều hiển nhiên.
Cô là lá chắn mà Lăng Mặc cuối cùng cũng tìm được, sao có thể dễ dàng buông tha cho cô?
Ngọn lửa trong lòng Hạ An Nhiên đã bùng cháy đến đỉnh đầu vì tức giận, nhưng anh vẫn bị áp chế trước mặt Cố Kì.
Nắm chặt lấy món tráng miệng mà Cố Kì đưa cho, cô từng bước đi vào phòng.