Lăng Mặc nhìn con mèo hoang nhỏ mất kiểm soát cảm xúc như vậy, muốn bước tới và vòng tay qua
vai cô.
Hạ An Nhiên dùng sức đẩy anh ra, sau khi lùi lại vài bước, nhìn anh với ánh mắt hằn học "Trước đây, anh để cho tôi phụ trách tăng gia là để tôi giúp anh thu hút hỏa lực thì cũng thôi đi, bây giờ ngay cả con của anh, anh cũng không buông tha hổ dữ còn không nỡ ăn thịt con, còn anh thì sao? Đem tôi và con của tôi ra làm cái gì?"
Sau khi Lăng Mặc tỉnh lại, Hạ An Nhiên cảm thấy rất có tình cảm với đối phương.
Nhưng cô cảm thấy chỉ cần cô làm thêm một chút,
người bên kia nhất định sẽ có cô trong mắt.
Cô bảo vệ anh ấy và ngăn người khác đầu độc anh.
Cô đã giúp anh tìm ra Lí Nhân.
Cô không ngần ngại kích thích anh bằng nhiều chiêu trò mỗi ngày.
Cô thậm chí sẵn sàng giúp anh thu hút hỏa lực.
Hạ An Nhiên cho rằng cô đã làm nhiều như vậy thì anh sẽ mềm lòng, nghĩ rằng sau này anh sẽ không bạc tình với cô như vậy!
Nhưng ... Hôm nay, khi nhìn thấy Lăng Mặc vạch trần sự việc của đứa trẻ mà không chút do dự, cô ấy sụp đổ và tuyệt vọng.
Cô làm nhiều như vậy đều là vô ích!
Lăng Mặc không chỉ sử dụng cô ấy như một công cụ, mà bây giờ anh ấy còn sử dụng đứa bé như một công cụ.
Người đàn ông này thật nhẫn tâm và lạnh lùng!
Hạ An Nhiên khóe mắt co rút, không tự chủ được chảy ra nước mắt, “Tôi chưa từng thấy người nào máu lạnh và bạc bẽo như anh, những lời đồn đại về anh bên ngoài thật sự không sai!"
Điều buồn cười là cô cảm thấy người ta nói như vậy, đó là bởi vì những người khác không hiểu Lăng Mặc.
Chỉ sau khi bị tổn thương sâu sắc, cô mới phát hiện ra rằng những gì người khác nói không phải là lừa dối.