Nhưng rắc rối đến rồi, Lăng Mặc đang làm gì vậy?
Hạ An Nhiên: “Đây là dự án dự thi của tôi, anh đừng làm loạn lên đấy."
Nhưng sau khi đọc văn bản mà Lăng Mặc gõ và phân tích dữ liệu, Hạ An Nhiên
choáng ngợp.
Lăng Mặc thực sự đã viết rất tốt.
Không đúng!
Không có chuyện này, rõ ràng là chuẩn đến cực điểm!
Hạ An Nhiên tỏ vẻ bối rối " Làm sao anh biết phân tích dữ liệu của những dược phẩm"
Lăng Mặc nhẹ giọng nói: " xem nhiều, tự khắc sẽ biết."
Hạ An Nhiên :"..."
Lăng Mặc thoáng nhìn là có thể viết?
Vì vậy những người chuyên nghiệp như họ thường rất cô đơn.
Hạ An Nhiên không nhịn được hỏi: "Trước đây anh học chuyên ngành gì? Không phải là chuyên ngành liên quan đến y học chứ?"
Lăng Mặc chậm rãi trả lời: "Quản lý tài chính."
Hạ An Nhiên ngay lập tức cảm thấy khoảng
cách giữa hai người ...đó là một ranh giới rõ ràng.
Một ngời giống như Lăng Mặc, có những thứ người khác theo đuổi cả một đời, nhưng với anh ấy lại là một điều dễ dàng.
Người như vậy không nên gọi là người nữa rồi, đó là thần!
Bị một đả kích lớn, tiến lại gần trước mắt anh ta, nhìn những dữ liệu được phân tích trên máy tính, trong mắt lóe lên một ngôi sao, hưng phấn đề xuất: "Hay là, tài liệu dự án sau này anh giúp tôi viết được không?"
Có được sự giúp đỡ to lớn như vậy, Hạ An Nhiên cảm thấy sau này có làm thực nghiệm cũng không sợ bị Thu Khanh Khanh bắt viết báo cáo nữa.
Lăng Mặc ngẩng đầu nhìn mèo hoang nhỏ đang ngưỡng mộ mình, đôi môi khẽ cong lên.
Nhưng vẫn giả và lạnh lùng hỏi: “ rốt cuộc cô là chủ hay là tôi?
Hạ An Nhiên nở một nụ cười ngọt ngào "Chỉ cần sau này còn có lợi ích như vậy, đừng nói gọi chủ nhân, có thể gọi anh là cha!"
+
Ôm để gọi, quỳ xuống gọi, nằm cũng gọi... tư thế là do anh lựa chọn.