Trác Châu tiến lên vỗ vào vai Hạ An Nhiên, thành khẩn nói: “Chỉ cần cô tiếp tục kiên trì
thì con đường phía trước sẽ là cầu vồng".
Nghề tay trái của Trác Châu là đi làm mềm lòng người khác?
Hạ An Nhiên cũng không nói gì, không so đo với Trác Châu, cô đi thẳng đến phòng thí nghiệm.
Cúi gằm mặt, ngồi trước bàn làm việc.
Mục đích của Lăng Mặc hôm nay rất rõ ràng, là không muốn cô để lộ cái thai trong
chế độ ăn uống của mình
Mặc dù rất đau khổ.
Nhưng lúc này hãy bình tĩnh suy nghĩ lại, về vấn đề chế độ ăn uống thì cô ấy thực sự phải vượt qua.
Ở trạng thái hiện tại của cô, thật sự quá dễ dàng để bị lộ.
Một khi cái thai bị lộ, liệu kiếp này cô có thể thoát khỏi nhà họ Lăng không?
Khó khăn này vẫn cần phải vượt qua.
Hạ An Nhiên nắm chặt tay, lần sau ăn thịt, nhất định sẽ làm thịt tên cầu nam nhân!"
Trác Châu lén lút chạy đến văn phòng, một cô gái đang cầm tài liệu xem.
Khi nhìn thấy Trác Châu, cô ném tập tài liệu xuống bàn với vẻ mặt lạnh lùng" Không phải tôi nói với anh rồi sao, đừng tuy tiện đến tìm tôi"
Đừng lo, tôi đã lẻn vào, tránh sự theo dõi và mọi người ra vào, sẽ không ai phát hiện ra.
“Cô rời khỏi viện nghiên cứu, tôi mới yên. tâm" Cô bưng cốc cà phê trước mặt “Có chuyên gì, nói thẳng đi!"
Nhìn cô lạnh nhạt như vậy Trác Châu cứng họng: "Tôi đến đây là để tiết lộ cho cô, tên Diêm vương sống thực sự không phải thứ gì tốt đẹp, cô có biết hắn vừa rồi làm cái gì không? Hắn nhìn chằm chằm vào một người phụ nữ đã có gia đình, còn ép cô ta làm người tình của mình"
Ngụm cà phê mà cô vừa uống đã phụt ra.
Lấy khăn giấy lau miệng xong, cô đưa mắt nhìn Trác Châu: “ Ngươi nói gì cơ?"
Trác Châu trong lòng tràn đầy phẫn nộ, “Tôi không lừa cô, hôm nay tôi vẫn còn gặp, người phụ nữ bị hắn ức hiếp thật sự rất thảm! Cho nên cô đừng có ngu ngốc như vậy nữa, cả ngày cứ nhìn con quỷ đoản mệnh đó, trên đời này còn biết bao đàn ông tốt, tại sao cứ phải là tên họ Lăng đó?"
Cô cho tay lên trán, chỉ vào cửa phòng, "Tôi còn rất nhiều việc phải làm, không có thời gian đùa với người, đi ra ngoài đi."
Trác Châu: " là tôi
Ở cô."
Tay cô vẫn chỉ về hướng cửa, Trác Châu chỉ có thể im lặng rời đi.