Hạ An Nhiên nhìn Hạ Mộng Nhi hiện nguyên hình, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, "Hạ lão phu nhân đúng là bị cô giật dây.
Hạ Mộng Nhi bất mãn ngâm nga: "Bà tôi muốn gặp cô, liên quan gì đến tôi."
Vẻ mặt Hạ An Nhiên nhàn nhạt, "Hạ lão phu nhân là người cần thể diện, không muốn bị Lăng gia xé rách mặt mũi, nếu không có ai xúi giục, làm sao dám dễ dàng uy hiếp tôi, lại còn muốn đến Lăng Thị để gây rói?
Hạ Mộng Nhi không ngờ rằng Hạ An Nhiên có thể hiểu rõ tĩnh tình của Hạ lão phu nhẫn như vậy.
Hạ lão phu nhân chính là người trọng sĩ diện.
Lần trước bị đuổi ở cổng nhà Lăng gia, bà ta xấu hổ đến mức không muốn đến gặp Hạ Ăn Nhiên nữa.
Nhưng tối hôm qua, Hạ Mộng Nhi đã đặt hoàn cảnh tội tệ của Hạ gia lên bàn cẩn để Hạ lão phu nhân biết rằng nếu bà ta không xử lí Hạ An Nhiên, làm cho Lăng gia giúp đỡ Hạ gia, thì cuối cùng chính Hạ gia sẽ gặp xui xẻo.
Thể diện có quan trọng không?
Hạ lão phu nhân bị Hạ Mộng Nhi thuyết phục nên đã liên hệ với Hạ An Nhiên.
Hạ Mộng Nhi muốn biến Hạ lão phu nhân trở thành nhân vật phản diện.
Mà Hạ An Nhiên hẳn là cũng sợ Hạ lão phu nhân đến tập đoàn Lăng Thị khóc lóc sòm, lúc đó còn bị bà cụ gây khó dễ hết mức có thể.
Cô ta lại thừa nước đục thả câu, buộc Hạ An Nhiên phải nghe theo lệnh của cô ta đến gặp Lạc Ngạn để giải thích rõ ràng.
Rõ ràng là mọi thứ đã được cô ta sắp xếp ổn thỏa.
Nhưng không nghĩ đến chuyện, Hạ An Nhiên mở miệng là một quả b vua, đem chuyện Hạ Đức Hải hạ độc Lăng Mặc ra, khiến cho kỹ nắng khóc lóc sòm của Hạ lão phu nhân trở nên vô dụng.
Hạ Mộng Nhi nghiến răng nghiến lợi nói: "Chẳng trách cha tôi nói cô là xương cốt phản nghịch."
Không nể nang, cô ta hung hăng siết chặt tay Hạ An Nhiên, "Nhưng hôm nay cỗ nhất định phải theo tôi đi gặp Lạc Ngạn!" . Xin hãy đọc truyện tại ~ TRUМt ruyen. мe ~
Tối hôm qua sau khi cãi nhau ầm ĩ với Vệ Minh, Hạ Mộng Nhi nghĩ rằng đó không phải là vấn đề lớn.
Nhưng trên đường về, Vệ Minh lại gọi điện cho cô.
Cô bị niêm phong, không những không có hoạt động gì gần đây mà nhiều dự án đã ký kết cũng bị cấm, đồng thời bị đòi thanh lý số tiền bồi thường thiệt hại rất lớn.
Số tiền trong tay Hạ Mộng Nhị đã được dùng để đầu tư vào Công ty cùng bạn bè của cô, đến bây giờ còn chưa quay về thì lẫy đầu ra tiền đế bồi thường thiệt hai?
Hạ Mộng Nhi hiểu rằng cô ta đột nhiên bị niêm phong lần này là vì cô ta đã đắc tội với Lạc Ngạn.
Chỉ cần "hiểu lầm" giữa cô và Lạc Ngạn được giải thích rõ ràng thì sẽ không có vấn đề gì, cô ta lại có thể tiến vào giới giải trí để kiếm tiền.
Nhưng Lạc Ngạn rõ ràng là không tin lời giải thích của cô ta lúc này.
Hạ Mộng Nhi chỉ có thể nhắm vào Hạ An Nhiên.
Chỉnh Hạ An Nhiên là người đã thông báo cho Lạc Ngạn vào tối hôm qua, chỉ cần cô ấy thừa nhận rằng mọi thứ đều do cô ấy bịa ra, Lạc Ngạn sẽ có thể hiểu rằng mọi thứ đêm qua đều là "Trò đua".
Có lẽ cô ta vẫn có thể giả vờ ngây thơ đáng thương trước mặt Lạc Ngạn và giành lấy lỗng thương xót của anh.
Nhưng Hạ An Nhiên lại cảm thấy buồn cười khi đối diện với bộ dạng tự nhiên của Hạ Mộng Nhi, "Cô muốn tôi gặp ai, tỗi sẽ gặp người đó?"
Sức lực của Hạ Mộng Nhị nắm lấy cánh tay của Hạ An Nhiên càng lớn hơn, trong mắt cô hiện lên một ngọn lửa tức giận.
Hạ An Nhiên vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt lạnh lùng. "Rõ ràng là cô gây chuyện, tại sao tôi phải giúp cô giải thích? Hơn nữa, chuyện tối hôm qua, tại sao lại là cô bị vu khống?"
Khi nói chuyện, Hạ An Nhiên tiến lại gần Hạ Mộng Nhi từng bước một, và có một chút lạnh lùng trong giọng nói nhẹ nhàng của cô ấy. "Là cô trước đó đã vũ khổng tôi chuyện ăn cắp đồ với quản lí tiền sảnh khách sạn, tôi chỉ là có qua có lại, đem những chuyện xấu xa mà cô làm ra ánh sáng. Tại sao, chỉ cho phép cô mưu mô tính kế người khác, còn người khác lại tùy ý cô gây sức ép?”