Cô Vợ Bảo Bối Của Lão Đại Si Tình

Chương 7: Ngủ cùng




Nỗi lo trong lòng của hai con người ấy cũng đã vơi bớt được phần nào, họ nắm tay nhau cùng dạo quanh bờ biển với tâm thế thoải mái nhất có thể. Khoảng cách giữa anh và cô cũng được rút ngắn lại, dường như sự ngần ngại, lo sợ trong lòng cũng bỏ lại với sóng biển hòa cùng với bầu không khí. Cánh cổng đến một thế giới xinh đẹp hơn đã mở ra với họ- nhân vật chính trong cuộc hành trình trở lại trả thù mà ông trời sắp đặt.

Dương Thành đưa cô trở về căn hộ, sự ân cần của anh dù từ trước đến giờ vẫn vậy nhưng cảm giác gần gũi hơn, không còn xa cách giống với trước đây. Thanh Yên không nói hoàn toàn sự thật và bí mật của cô nhưng những gì cô nói ra là những trải nghiêm rất thực tế mà bản thân đã trải. Được kể vói anh, kéo anh xích lại gần mình hơn thế này khiến cô có thêm hy vọng trả thù và tin vào tương lại tốt đẹp của hai người. Tưởng như sau cuộc trò chuyện vừa rồi thì anh đã tin tưởng và không dè chừng cô nữa thế mà...

-" Vì chỉ có một phòng ngủ nên em nằm ở đây đi tôi ra phòng khách"

- " Sao lại phải ra phòng khách chứ? Anh cứ ngủ ở đây đi em cũng không nói gì mà"

- " Vậy tôi ngủ ở sofa em ngủ trước đi tôi đi gọi điện thoại lát tôi vào"

Ha... anh đây là sao chứ, tính trốn tránh em hay là kiêng dè em ám sát anh lúc nửa đêm đây. Hay lắm anh cứ chờ đó đi từ giờ thế chủ động là của em. Thanh Yên dù không cam nhưng vẫn chấp nhận ngủ một mình trên chiếc giường rộng lớn. Không ngủ với vợ mà làm gì mua giường lớn vậy, làm người ta khó chịu chết đi được, anh tính để dàn tiểu tam nào ngủ trên đây sao?... hứ, biết vậy mình không thèm làm lành cho rồi. Lật qua lật lại một hồi cuối cùng cô bật dậy vùng vằng khó chịu nhìn người đàn ông đang ung dung nói chuyên điện thoại như chưa hề có chuyện gì xảy ra cô phụng phịu. Hồi nãy mắt còn rưng rưng như níu kéo cô vậy mà giờ lại bơ cô. Nghĩ đến đây Thanh Yên bực bội lia ánh mắt hình viên đạn về phía Dương Thành.

Sau một hồi nói chuyện điện thoại anh cũng trở lại phòng thế nhưng không khí lúc này có chút lạ có vẻ có mùi thuốc súng thì phải. Chợt ở đâu bay đến một chiếc gối rất nhanh đã đáp xuống gương mặt điển trai của người đàn ông.

-" Hửm... có chuyện gì vậy?"

Dương Thành nghiêng gương mặt vô tội ấy nhìn cô và hỏi nhưng không nhận được thêm bất kì câu trả lời nào chỉ thấy cô vợ mít ướt kia mang đầy bực dọc nằm xuống giường. Anh nhặt chiếc gối vừa nãy lên rồi tiến đến sofa, anh chợt nghĩ may mà trước kia mình đã lụa một chiếc sofa lớn xịn xò để giờ còn có chỗ ghé lưng. Không phải vì không muốn ngủ với cô mà anh sợ cô vẫn chưa quen với anh, sợ cô phản kháng thì mọi chuyện lại trở về lúc ban đầu nên Dương Thành đành chịu thiệt nằm ngoài sofa ngủ. Nghĩ là thế nhưng ai ngờ đâu cô vợ mà anh bảo chưa quen kia lại đang thèm ngủ chung với chồng mình cơ chứ.



Khoảng 30 phút sau Thanh Yên vẫn chứa thể đi vào giấc ngủ vì bận ôm cục tức trong lòng trong khi anh thì chẳng còn phát ra tiếng động gì nữa. Cô rón rén xuống giường tiến lại gần chỗ anh, nhẹ nhàng trèo lên chiếc ghế rộng, định bụng ôm anh ngủ để chiếm chút tiện nghi thì lại trượt tay xuýt ngã. Tưởng đâu cô sẽ giáng nguyên thân xuống sàn nhà thì bất chợt có vọng tay ôm eo kéo cô lên.

-" Sao em lại ở đây, tôi tưởng em ngủ rồi?"

Giọng nói trầm thấp vang lên, Dương Thành rất khó đi vào giấc ngủ đặc biệt dù đã ngủ nhưng vẫn rất cảnh giác, chỉ càn một âm thanh rất nhỏ hay một va chạm nhẹ cũng khiến anh thức giấc. Hồi nãy nghe thây tiếng động của cô nên anh mới tỉnh dậy định bụng xem cô tính làm gì thì ai ngờ Thanh Yên lại nằm xuống bên cạnh mình rồi không may trượt tay xuýt ngã.

-" Em nằm đó lạnh lắm nên đi tìm đồ sưởi ấm "

-" Đang là mùa hè sao em lại thấy lạnh hay tôi bật điều hòa thấp quá hả?"

Dương Thành bật cười mở mắt nhìn cô tay vẫn ôm chiếc eo nhỏ sợ cô lại bị ngã. Bị phản dame Thanh Yên sượng trân nhìn anh rồi bực dọc ngồi bật dậy vỗ vào ngực anh tức tối leo xuống." Không thèm anh nữa". Vùng vằng đi được vài bước thì bị nhấc bổng lên bế về phía chiếc giường lớn. Dương Thành nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống rồi cũng kéo chăn nằm ngay bên cạnh. Anh ôm cô vào lòng thủ thỉ

-" Không phải tôi không muốn ngủ cùng em mà là tôi sợ em không thích nên mới ra ngoài đó. Đừng giận tôi có được không?"

-" Ai nói em không muốn, hồi nãy còn ôm em giờ lại chui ra đó ngủ ai mà không bực. Em không ghét anh nữa em đã nói cùng anh làm lại ắt sẽ bao gồm ngủ chung, ăn chung,... như một cặp vợ chồng bình thường. Anh đừng ngần ngại về những việc trước kia nữa"

Thanh Yên ôm anh, cô nằm gọn trong tay người đàn ông cảm nhận dược hơi thở và nhịp đập của đối phương khiến cô vui như mở cờ và anh cũng hạnh phúc không kém. Họ ôm nhau chìm vào giấc ngủ vô cùng thoải mái, nhìn vậy chẳng ai nghĩ hai người vừa trải qua một khoảng thời gian rất tồi tệ.