Cô Vợ Bảo Bối Của Lão Đại Si Tình

Chương 64: Ngoại truyện




' ngày hôm nay anh đã đi đâu vậy ? Có chuyện gì quan trọng lắm sao?"

A Thanh vừa lật tài liệu vừa hỏi chồng mình, cô lo lắng có chuyện không hay xảy ra

" không có gì đâu, chỉ là anh có một người bạn cần giúp đỡ. Cô ấy muốn nhờ anh xin việc làm để trang trải thôi "

Gia Hào cẩn thận gọt vỏ quả táo, chu đáo đến mức cắt thành từng miếng nhỏ vừa ăn, để sẵn đấy cho vợ mình

em đâu nhớ anh có cô bạn nữ nào đâu nhỉ ?"

Dù chẳng quan tâm đến nhưng A Thanh lại giả vờ nheo mắt, gương mặt nghi hoặc hướng về phía người đàn ông, vờ như nổi cơn ghen

" ấy...vợ, cô ấy là một người bạn cũ anh gặp khi đi công tác với phu nhân mà thôi. Tụi anh không có gì hết á !"

chắc vậy !"

Cô gấp gọn tài liệu, đứng dậy quay người đi vào phòng để lại Gia Hào ngơ ngác không biết làm thế nào.

vợ ơi đợi anh !"

Đuổi theo phía sau, anh bế xốc cô lên giường. Bàn tay tình nghịch mò vào trong áo, A Thanh bị nhột bật cười khanh khách

'nhột emmm!"

Chợt Gia Hào dừng lại ôm chặt vợ mình vào lòng, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc hơn

'hiện tại công việc ở công ty rất bận rộn, anh không thể tới giúp chủ tịch được. Em xem, hay anh tìm trợ lí mới cho anh ấy ?"

nhưng tìm ai bây giờ, năm bữa nửa tháng lão đại lại đuổi một người . Em sợ có tìm cũng không được lâu "

" Anh vừa nói anh có người bạn cũ cần giúp đỡ ấy, hay anh giới thiệu cô ấy vào làm !"

không được, lão đại đâu có chịu gần phụ nữ !"

" thử xem..."

" anh gian lắm đó chồng ạ"



"gian vậy mới cần em trị...!"

Gia Hào hôn chụt vào má cô rồi nhanh chóng kéo chăn đi ngủ. A Thanh chỉ đến bất lực với ông chồng mình, đúng là đâu ai bình thường khi yêu

Dương thị

Trong phòng làm việc, Dương Thành tập trung giải quyết mở tài liệu trên bàn, sắc mặt lạnh tanh không chút cảm xúc khiến người khác rùng mình.

Căn phòng im lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng lật giấy sột soạt, thỉnh thoảng lại có tiếng bàn phím gõ lạch cạch bên tai.

Chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa, ngay sau khi được sự đồng ý của người đàn ông bên trong người này mới dám đẩy cửa bước vào

Không lòng vòng cũng chẳng quan tâm kẻ vừa đến là ai, Dương Thành cất giọng nói băng lãnh của mình.

cô là thư kí mới được Gia Hào giới thiệu ? Tôi không thích gần phụ nữ vậy nên cô chỉ phải thông báo lịch trình hằng ngày cho tôi mà thôi. Nhắm nghiêm túc được thì làm còn không thì sớm cút khỏi đây !"

Người phụ nữ vẫn không lên tiếng, dường như cô ta đang hướng mắt mình chằm chằm vào anh. Dương Thành nhíu mày, chẳng buồn ngẩng lên gắn giọng

" Cô bị câm ?"

Lúc này người phụ nữ mới giật mình, cô hắng giọng bắt đầu giới thiệu bản thân.

' Xin lỗi vì sự lơ đãng của tôi !"

" cô đi xin việc mà không giới thiệu sao ?"

Người mới này có vẻ chẳng cảm thấy sợ anh chút nào, trong khi những nhân viên lâu năm ở đây lại phải khép nép thậm chí lánh sang hướng khác khi thấy chủ tịch của mình đi qua

" hồ sơ của tôi trên bàn có đầy đủ sơ yếu lí lịch, nếu anh muốn tìm hiểu kĩ càng thì tôi nghĩ anh nên xem hồ sơ trước"

Thái độ của cô ta rất tự tin, cảm giác như mình sẽ được nhận vào làm ngay và luôn vậy.

Sắc mặt của Dương Thành ngày càng tối sầm lại, cơn thịnh nộ sắp lên đến đỉnh điểm

" Tôi là thư kí mới được Gia Hào giới thiệu, tôi tên là Thẩm Thanh Yên... Rất vui ...được gặp lại anh"

Câu nói khiến Dương Thành hẫng đi một nhịp, lồng cực có thắt làm hơi thở khó khăn hơn. Bàn tay anh cũng bất giác run rẩy, như không tin vào những gì mình vừa nghe được anh ngước mặt lên nhìn người phụ nữ mới ghé đến

Thật hoang đường, trước mặt anh là bóng hình bấy lâu mong nhớ, người đã bị coi là không còn tồn tại. Ngay bây giờ,cô lại xuất hiện trước mắt anh, trong căn phòng làm việc lạnh lẽo này



" anh không xem hồ sơ em vừa nộp hay sao ?"

Thẩm Thanh Yên vẫn đứng đó, cô cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể để trêu người đang ông thêm chút nữa.

Dương Thành mắt đỏ hoe, vội vã rời khỏi bàn làm việc lao tới ôm chầm lấy cô, cánh tay xiết chặt cơ thể người phụ nữ như sợ hãi việc cô sẽ biến mất.

" anh vừa nói anh không thích gần phụ nữ, nhưng nhìn xem anh đang ôm tôi đấy chủ tịch Dương !"

Miệng thì vẫn không ngừng trêu ghẹo nhưng nước mắt Thanh Yên đã chảy dài trên má.

'em quay về rồi ! Em thật sự đã ở đây rồi ! Anh không mơ đúng không em, không phải vì nhớ em mà sinh ảo giác đúng không...?"

Anh khóc thật rồi, cảm xúc vỡ oà khiến giọt nước mắt của bậc đế vương vốn xa xỉ nay lại dễ dàng nhuốm ướt gương mặt tiều tụy.

sao anh không thử véo má mình xem có đau không ?Anh còn chẳng chịu buông em ra để xác nhận "

Dương Thành như đứa trẻ, anh ôm chặt lấy bóng hình anh thương nhớ không ngừng khóc

' anh sợ lắm... Sợ nếu buông em ra anh sẽ tỉnh mất, anh nhớ em đến phát điên. Thậm chí anh từng nghĩ bản thân sẽ chết mất..nên anh sợ, sợ em lại biến mất như cái cách em vẫn làm trong năm năm qua"

' không ! Em về rồi ! Nhìn em lấy một cái đi, để em xem anh gầy thế nào rồi

Dương Thành khi này mới thả lỏng cơ thể, anh để cô nhìn gương mặt mình nhưng tay vẫn không buông cơ thể Thanh Yên ra.

Cô vuốt ve gương mặt người đàn ông cô yêu, lau bớt đi nước mắt trên gương mặt u buồn ấy.

Ừ! Cô vẫn sống để yêu anh !

" Nhìn anh già đi bao nhiêu này !"

em đã ở đâu vậy? Tại sao anh không thể tìm thấy em... Em đã trốn đi đâu vậy chứ?"

Dương Thành nhìn thật kỹ gương mặt cô, rồi chú ý đến vết sẹo dài gần tại. Nó đỏ ửng, trông ghê thật đấy nhưng sao nhìn cô thế này anh lại đau nhỉ

'Dài lắm, em sẽ kể anh nghe sau. Giờ nhìn kĩ em xem có phải mơ không. Giờ em xấu rồi anh có chê em không "

" Anh yêu em...dù em có thành như nào cũng vẫn yêu em!"