Sau cuộc gặp ngày hôm đó Thanh Yên cũng không đề cập gì thêm về chuyện của hai người Bách Đại, nghe đâu
Gia Hào có từng đến tổ chức gặp họ một lần nhưng chẳng nhận được hồi đáp. Mọi chuyện gần như để vào một góc Thanh Yên chuyên tâm hơn vào việc củng cố khả năng kinh doanh, cô cố gắng tập trung vào các khóa đào tạo tiếp thu thêm nhiều vốn kiến thức.
Ban ngày thì đến công ty hóa thân thành một nhà thiết kế đa tài cố gắng phát triển, đêm về lại tập trung trong thư phòng học tập chẳng chút phân tâm. Cô phải tạo cho mình một đế chế lớn mạnh thì mới có thể thu hút được con mồi.
" Alo, Gia Hào anh gọi tôi có chuyện gì sao?". Tiếng điện thoại vang lên, Thanh Yên nhanh chóng bắt máy" Chuyện thu mua cổ phần công ty lần trước cô nói tôi đã làm được một nửa. Đến thời điểm hiện tại chúng ta đã mua được 10% cổ phần, hầu hết đều là của các cổ đông nhỏ lẻ bọn họ nghe tập đoàn gặp vấn đề liền muốn rút lui. Dự án ma tôi cũng đã sắp xếp ổn thỏa một thời gian nữa chắc Dương Thị sẽ có nhiều biến cố, chủ tịch sẽ rất bận"" Biết sao bây giờ, chắc anh ấy không nghĩ mấy chuyện phiền phức này đều do vợ anh ấy gây ra đâu nhỉ?"Thanh Yên thở dài mệt mỏi trả lời, vì kế hoạch cả đời đành phải đánh đổi thôi.
-" Cảm ơn nhé trợ lí Khương, chúng ta lên thuyền rồi không xuống được nữa đâu phải gắng sức mà chèo thôi"
Cuộc gọi kết thúc cũng là lúc Dương Thành trở về nhà, anh vừa từ nước A trở về sau hai ngày công tác. Nghe thấy tiếng xe Thanh Yên vui vẻ chạy xuống đón anh vội đến mức quên cả mang dép .
" sao lại không đi dép?"" Hì hì tại vì nhớ anh quá đó, anh có nhớ em không ?""“ Nho”
" Được rồi lên phòng thôi"" Anh ăn tối chưa? Em nấu đồ ăn nhé"' Anh ăn trên máy bay rồi"Nói rồi anh nhấc bổng cô lên ngang hông sải chân bước về phía cầu thang, Thanh Yên quắp lấy anh vui vẻ hỏi han cho đến khi lên đến tận phòng.
" Anh có chuyện muốn hỏi em"" Hả?"" Hai ngày anh không có nhà em đã làm gì rồi đúng không?"
-" Ừmmmm đúng là em có làm chút chuyện... có chút... lớn á. Anh này, Dương thị đang theo dự án ở khu đô thị
An Nam đúng không?"
" Sao em biết, đúng là anh có đang nhắm đến khu đó thật, em muốn gì sao?"" Mình đừng theo cái đó được không anh, nó thật sự không khả thi đâu ăn lời lớn thì cũng chỉ được thời gian đầu thôi. Em thấy ngoại ô thành phố về phía nam có một khu lợi thế hơn đó"" Hửm ý em là sao? An Nam là khu vực trung tâm chiếm nhiều lợi thế về địa lí được rất nhiều tập đoàn lớn săn đón, Dương thị sắp tới sẽ thu mua nơi đó để tái đầu tư xây dựng anh thấy có lợi ấy chứ"" Không có lợi mà, ayzzz em không biết giải thích với anh thế nào cả..."Dương Thành biết ý cô nói, sao anh lại không nhận ra rủi ro từ dự án mà bao người coi là miếng mồi ngon này chứ, vốn anh chẳng muốn theo nhưng hôm nay nghe cô nói vậy Dương Thành lại có chút tò mò. Không ngờ cô lại quan tâm tới chuyện kinh doanh của tập đoàn lại còn biết cả việc khu đất ngoại ô là nơi sáng giá nên Dương Thành mới ra ý để thăm dò cô mà thôi.
" Nếu em thích anh đầu tư vào khu đất ngoại ô cũng được, chồng em dư tiền mà"" Thật sao, anh không sợ em lừa anh thật ạ? Vậy hôm đó em đi với anh đến buổi đấu giá nha"-"ừm tùy em thôi, nào đi ngủ muộn rồi đấy"Vì tôn trọng Thanh Yên nên anh không điều tra sự thật chỉ chờ cô thật lòng nói ra với mình, âm thầm trợ giúp cô mà thôi
----
" Anh có cuộc hẹn với đối tác không thể đưa em đi làm được rồi "" Ừm không sao lát nữa em tự đi được bye anh"Thanh Yên vui vẻ tiễn chồng đi làm rồi quay vào ăn sáng .
Reng reng reng
" Xin hỏi ai đầu dây bên kia vậy"" Phu nhân là tôi, chắc cô không quên giọng đâu nhỉ?"" A Thanh sao? Có chuyện gì mà cô lại gọi cho tôi vậy?"" Phu nhân quên cuộc nói chuyện hôm bữa rồi sao?"" Đương nhiên là không quên, tôi chỉ chờ hai người gọi cho tôi mà thôi". Thanh Yên điềm tĩnh trả lời vừa nói vừa đút quả dâu tây vào miệng nom rất thích thú, nỗi lo của cô lại bớt đi một cái nữa rồi. A Thanh đã gọi điện thì chẳng có việc gì khác ngoài bắt tay hợp tác với cô cả" tôi đồng ý hợp tác với cô, nhưng cô nên nhớ kẻ phản bội chúng tôi sẽ không có được cái kết đẹp kể cả đó là lão đại phu nhân "" Cảm ơn, không cần nhắc tôi nhất định không phụ lòng của hai người đâu, hai người hôm nay không phải đi giết người chứ tôi muốn gặp mặt"" Có vẻ phu nhân cũng chẳng sợ hãi việc giết người của dân đen chúng tôi nhỉ?""Nếu sợ tôi cũng chẳng gặp mấy người đâu, cũng chẳng có lá gan mà trả thù"" Đến quán bar hôm trước đi"" Không, chúng ta hẹn ở trường bắn nhé tôi sẽ gửi địa chỉ?"A Thanh phía bên kia khá thích thú với thái độ của cô, dường như Thanh Yên chẳng sợ tý nào cả còn thản nhiên nói chuyện chém giết với cô nữa. Có lẽ họ đã dần tin vào chuyện cô kể rồi
Khoảng 2h đồng hồ sau chiếc xe thể thao dừng lại, Thanh Yên bước xuống xe, cô mặc một bộ đồ thể thao thoải mái. Thanh Yên trở thành người chủ động trong ván bài lần này, tự do không chút lo lắng
" Hai người đến sớm vậy, vào trong thôi ngoài nay không tiện nói chuyện"" Phu nhân cô thật sự chọn chỗ này để bàn bạc hả? Tôi nghĩ không có thích hợp cho lắm"" Gia Hào người ta chưa chê anh chê cái gì chứ, đám tay chơi vũ khí như mấy người còn phải lo lắng sao? Nhanh nào"Thanh Yên cắt ngang lời của anh ta rồi thong thả bước vào trong bỏ lại ba người đằng sau đầy khó hiểu. Họ không tin cái con người trước mặt kia đến nơi này còn vui vẻ được như vậy, có phải mấy người bọn họ bỏ qua chuyện gì đó rồi không.
"Phu nhân cô nói thôi đừng làm kẻo khó mà giấu chủ tịch đó"" Đúng rồi chúng tôi không chơi với cô ba cái trò này đâu kẻo cô bị gì tôi không gánh được"" Các người là sát thủ còn sợ chết? Tôi chết một lần rồi nên không nhằm nhò. Tôi nói cho ba người nghe kiếp trước tôi cũng được Thành dạy bắn rồi chỉ là ngu mới không dùng đúng chỗ thôi"Thanh Yên cười tự giễu, cô vô tư nhưng đôi mắt chẳng giấu nổi tâm sự, đám Bách Đại nhận ra người phụ nữ trước mặt này vốn chẳng phải người thường nữa rồi.
* Đoàng* Đoàng*
Hai phát súng bắn ra làm mấy người kia giật mình, cô dám chơi rồi?
" hazzz đi hai mà về một"" Phu nhân đúng là chịu chơi ha, được rồi nói chuyện chính đi"" Vừa chơi vừa nói tôi muốn luyện tay"Thế là bốn con người đứng ngay ngắn, đối diện họ là tâm bia đỡ đạn với hồng tâm mời chào. Chẳng biết bao nhiêu phát súng nổ ra, theo đó là những câu chuyện mà Thanh Yên kể. Sau hôm nay họ sẽ tin tưởng cô hơn một chút cũng sẽ bớt tò mò về cái chuyện phi lí mà cô trải qua nữa.
" Vậy là kiếp trước Lương Bằng thật sự đã hãm hại lão đại sao? Hắn thật biết cách trêu". Bách Đại cợt nhả lên tiếng, thật chẳng thể tin người như lão đại của hắn có thể bại trận trước người khác" Vậy nên tôi mới ở đây vào thời khắc này, trả thù hắn là tâm nguyện cả đời. Chỉ cần hắn trả giá tôi có chết cũng cam lòng"* Đoàng*
Thanh Yên thù hận nổ súng, 'bụp' trúng hồng tâm rồi, bốn con người nhưng giờ đây lại có chung một kẻ thù. Ba người nhìn cô, Thanh Yên không chút nao núng, thôi đành vậy ai bảo cô cương quyết thế làm gì đánh đổi chút nguy hiểm để tin người phụ nữ trước mặt vậy.