Cô Vợ Bảo Bối Của Lão Đại Si Tình

Chương 21: Anh không hối hận




Sau khi giải quyết hết mớ công việc thì trời cũng đã về khuya, Thanh Yên lại đang ngủ nên hai người quyết định qua đêm tại công ty. Anh bế cô vào phòng, dọn dẹp lại ga giường rồi mới đặt cô xuống. Người con gái nằm gọn trong vòng tay anh ngủ say, bất giác lại dụi đầu vào ngực anh mà ngủ.

Sáng hôm sau khi Thanh Yên tỉnh lại đã không thấy người nằm bên cạnh đâu nữa, cô bước xuống giường với cái eo mỏi nhừ, cố gắng lết vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi thong thả lồng bộ đồ anh chuẩn bị. Mở cửa bước ra ngoài cô đã bắt gặp Dương Thành đang chú tâm nghe cấp dưới báo cáo công việc, nghe tiếng bước chân Dương Thành ngẩng đầu nhìn về hướng cửa phòng nghỉ. Thân ảnh nhỏ bé tiến gần hơn với mình, không chút ngại ngần anh tiến lại ôm lấy eo cô ân cần hỏi thăm. Bị phát cơm chó ngay buổi sáng cô nhân viên kia rất biết điều thu dọn đồ đạc nhường lại không gian riêng tư cho hai con người ngọt ngào kia

" Dậy rồi sao? Eo có đau lắm không?"" Anh còn hỏi, hành người ta đến tối muộn mà còn bảo không đau sao?"" Anh xin lỗi, em muốn ăn gì anh gọi Gia Hào chuẩn bị rồi hằẳng đến công ty?"" Um... em muốn uống cà phê cơ"" Buổi sáng chưa ăn gì mà đã uống cà phê không tốt cho dạ dày đâu em, ăn tạm gì đó đã nhé?"" Ừm"Dương Thành dỗ dành cô vợ nhỏ rồi bế cô lên ghế ngồi, tựa vào lòng anh Thanh Yên vẫn còn chút ngái ngủ. Vuốt mái tóc mềm của cô, Dương Thành cũng không nói gì nữa mà chỉ ngồi mặc cho cô tựa rồi lướt điện thoại. Đột nhiên điện thoại Thanh Yên vang lên, là Lương Bằng gọi. Tại sao hồm nay hắn lại gọi cho cô vào sáng sơm như vậy? Đã có chuyện gì vậy?

-" Alo, anh nói trước đi"

Thanh Yên lười nhác cất giọng, cô không mấy để ý đến hắn ta cũng chẳng còn phải dấu giếm anh nữa. Thanh Yên thoải mái tựa đầu vào lòng Dương Thành mà nghe điên thoại.

" Thanh Thanh, em có đang ở gần ai không?"" Em không, sao vậy anh nói đi"" Ờ thì... Em có yêu anh không, em có muốn thoát khỏi Dương Thành không?"" Sao anh hỏi vậy? Em... Muốn chứ"Nói xong câu ấy Thanh Yên ngẩn đầu ngước đôi mắt đầy nghĩ ngợi nhìn anh, cô phải dối lòng, phải tổn thương người đàn ông trước mặt thì mới có thể đạt được mục đích, như vậy mới có thể bảo vệ anh. Dù nghe được câu trả lời của cô nhưng Dương Thành không hề buông tay cô, anh càng nắm chặt hơn cang muốn tin người con gái này làm tất cả là vì mình.

Cắt ngang cảm xúc của hai người giọng nói phái bên kia của Lương bằng vang lên

" em giúp anh được chứ. Hủy hoại Dương Thành, hắn không còn thì chúng ta mới có thể ở bên nhau"" Anh muốn làm gì nói luôn đi "" À thì... anh muốn em lợi dụng lúc hắn không để ý tráo đổi một vài tài liệu quan trọng. Trước tiên phải hủy hoại sự nghiệp của hắn mới có thể khiến hắn mất tất cả. Còn lại tổ chức ngầm hắn lãnh đạo có người khác tất sẽ lo chu toàn"" Anh... anh có thể nói đằng sau là ai không?"" Là một vài người không vừa mắt hắn thôi. Dược không em, giúp anh nhé rồi chúng ta sớm muộn cũng sẽ về với nhau thôi"Thanh Yên ôm một bụng hận thù xiết chặt lấy tay người đàn ông bên cạnh, hắn bắt đầu thực hiện âm mưu với anh rồi. Mọi chuyện ở kiếp trước đang dần theo tuần tự diễn nhưng ở kiếp này cô nhất định sẽ hủy hoại hắn ta, kẻ đã khiến cô phải dành cả một đời để hối hận. Thấy vợ khó chịu, Dương Thành nhẹ nhàng vuốt lưng xoa dịu cô.

Hành động này của anh khiến Thanh Yên không khỏi xúc động, dù cô đang trước mặt anh nói lời ngọt ngào với kẻ khác thậm chí còn âm mưu hãm hại anh vậy mà... vậy mà anh vẫn không rời bỏ cô. Người đàn ông này đã dùng cả hai kiếp để yêu cô.

" Được, sớm thôi em sẽ khiến... phải biến mất"" Anh biết em yêu anh mà Thanh Thanh, tài liệu đó sẽ sớm được gửi đến em thôi bên trong có mật mã phòng làm việc của hắn, nhớ cần thận nhé em. Được rồi, em đi làm đi anh có việc bận rồi, yêu em"Ngay sau khi kết thúc cuộc gọi đó Thanh Yên đã không kìm được nước mắt mà lao vào lòng anh khóc nức nở, người đàn ông này phải chịu tổn thương rồi.



" Huhuhu... Thành à em xin lỗi, em xin lỗi....ức..."" Được rồi, ngoan không khóc nữa, anh không sợ mấy chuyện cn con này đâu. Kẻ thù của anh rất nhiều nếu anh sợ thì bây giờ đã không ngồi đây rồi. Chúng ta cùng đối mặt nhé"" Không được... không được đâu... Anh không được nhúng tay vào chuyện này, hắn ta nợ em em nhất định sẽ đòi, hắn ta làm hại anh em nhất định sẽ khiến hắn biến mất. Tin em nhé, chỉ cần cố gắng tin em thôi..."" Được, tin em, nhất định sẽ tin em?"Dương Thành ôm chặt lấy cô mặc cho cô khóc ướt cả áo, anh vẫn như vậy vẫn yêu cô, vẫn tin người con gái này đến cuối đời. Dù tương lai có chuyện gì xẩy ra chỉ cần Thanh Yên còn ở đó anh nhất định sẽ không để kẻ nào

dung den co.

-" Thành này... anh có từng hối hận khi yêu em không? Anh có từng muốn bỏ cuộc khi em ương bướng chưa? Và....

ở đây đau lắm không anh"

Cô đặt bàn tay lên ngực trái người đàn ông hỏi, giọng nói run run như muốn khóc thêm trận nữa.

-" Đau, rất đau"

Nắm lấy bàn tay nhỏ bé gầy gò, anh nói thật lòng với cô. Ai mà lại không đau khi người mình yêu lại đi yêu người khác chứ. Anh cũng chỉ là con người cũng có một trái tim bằng máu thịt, nó sẽ đập liên hồi khi rung động, sẽ chững lại đôi nhịp khi đau lòng. Nhưng anh vẫn cố chấp đấy thôi.

-" Anh từng nghĩ sẽ buông tha cho em, nhưng cuối cùng... anh vẫn không làm được. Cảm ơn em đã chấp nhân tình cảm của anh, để anh thấy bản thân cố chấp là đúng. Thẩm thanh Yên cả đời này của anh không hối hận khi gặp và yêu em"

Nghe được nhũng lời đó từ người đàn ông mà trước nay mọi người nghĩ máu lạnh vô tình Thanh Yên chẳng thể nào bình tĩnh nối, giọng cô nghẹn đi

' Em xin lỗi, em xin lỗi. Thành à đợi em nhé, nhất định anh phải đợi em như vậy em mới có thể dành cả đời để yêu anh được"" Ừm... anh nhất định sẽ đợi"