Âu lão gia giận dữ chóng gậy bước về phòng, Thanh Thanh không hiểu vì sao ông lại có thành kiến với cô.Ông nói ông nhớ ra cô, cô đã từng gặp ông ấy sao? Sao cô chẳng nhớ gì cả vậy.Âu Thiên Dương thấy cô bị đã kích vội nắm tay cô an ủi.
" Em đừng lo, anh sẽ tìm cách thuyết phục ông nội."
" Ba ơi sao ông cố lại tức giận với mẹ như vậy ạ? Mẹ đã làm gì để ông cố giận sao?"
" Không có đâu, mẹ con không làm gì sai cả.Ông chỉ đang trêu mẹ thôi. Chúng ta về thôi."
Thanh Thanh không nói gì chỉ nhẹ gật đầu rồi bước đi, Ngô quản gia sau khi tiễn họ ra khỏi cổng thì bước vào phòng sách,Âu lão gia đang đứng nhìn qua cửa sổ, khói thuốc lá bay lang tỏa khắp phòng.
" Lão gia..."
" Trái đất này thật sự nhỏ bé như vậy sao?Ngô quản gia ông nói xem, liệu cô ta có thể nhớ lại không?"
" Sát xuất nhớ lại kí ức củ tuy rất ít nhưng không phải là không thể.Năm đó vị bác sĩ kia cũng đã nói, nếu có sự tác động thì việc nhớ lại là hoàn toàn có thể."
" Nhưng ta có điều không hiểu, cô ấy vì bị tiêm thuốc xóa kí ức mà không nhớ, còn Thiên Dương chẳng lẽ nó cũng không nhận ra cô ta sao?"
" Đêm đó tôi đã ngắt điện phòng thiếu gia, nên căn bản thiếu gia không biết mặt cô ta."
Âu lão gia trầm ngâm suy nghĩ một lúc quay sang bảo.
" Cho người điều tra toàn bộ thông tin về cô ta cho tôi, tôi muốn có chúng trong ngày mai."
- ---------------
Sau khi từ nhà củ Âu gia trở về, Thanh Thanh ngủ lại biệt thự của Âu Thiên Dương.Cả đêm cô không sao ngủ được, trời vừa ửng sáng cô đã dậy bước ra ngoài. Tâm trạng hổn độn cô rảo bước dạo quanh vườn hoa oải hương, mùi hương hoa buổi sáng thoang thoảng rất dể chịu, nhưng cô lại không ổn chút nào.Lần đầu ra mắt phụ huynh đã bị bẽ mặt ê chề, rốt cuộc cô đã làm gì để ông phản ứng gay gắt như vậy chứ!
Âu Thiên Dương xuống nhà không thấy cô đâu thì bước đi ra ngoài tìm cô, nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của cô đứng trước vườn hoa, anh bổng thấy vô cùng quen thuộc. Bất giác anh lại nhớ đến bóng dáng cô gái năm đó ở nhà ông nội, nhìn từ góc độ này Thanh Thanh rất giống với cô gái ấy. Suy nghĩ vừa ập tới Thiên Dương cũng nhanh chóng xua đi, bước về phía cô anh nhẹ ôm cô từ phía sau ôn nhu nói.
" Em đừng quá để ý đến lời ông nội, rồi ông sẽ hiểu em thôi."
" Sao em có thể không buồn, lần đầu ra mắt đã thất bại ê chề rồi. Dường như ông rất có thành kiến với em."
" Tính ông xưa nay không bảo thủ, anh cũng không hiểu sao ông lại phản ứng mạnh như thế.Nhưng anh sẽ cố gắng thuyết phục ông, chúng ta cùng cố gắng để ông chấp nhận, được không?"
"...... Ừm."
" Vào trong ăn sang rồi anh đưa em đi làm, đêm qua em đã ăn gì đâu."
" Em không thấy đói."
" Nghe lời, em là một bác sĩ, việc không chịu ăn uống điều độ ảnh hưởng sức khỏe thế nào anh không nhắc em cũng biết mà. Vào ăn một chút đi, Lạc Lạc đang đợi chúng ta."
Thanh Thanh tuy không muốn ăn nhưng vẩn nghe lời anh bước vào ăn một ít. Sau bữa ăn Thiên Dương đưa cô đến bệnh viện, cả buổi sáng cô cứ thất thần lo âu, làm gì cũng không tập trung được. Lúc nào cũng nghĩ không biết nên làm thế nào để Âu lão gia chấp nhận cô. Giờ trưa, cô gọi điện hẹn An Tâm đi cafe.Vừa bước ra khỏi cửa phòng làm việc đã thấy Ngô quản gia bước tới.
" Chào cô Trần, cô nhớ tôi chứ?"
" À chào ông Ngô quản gia, ông đến đây có việc gì sao?"
" Âu lão gia muốn gặp cô, lão gia đang đợi cô ở nhà hàng đối diện."
Dù không hỏi nhưng cô cũng biết Âu lão gia đến tận đây tìm cô hẳn là không có ý tốt.Hôm qua ông ấy phản ứng mạnh như vậy, lý nào hôm nay chỉ đơn giản đến mời cô bữa cơm chứ. Thanh Thanh nhìn Ngô quản gia gật nhẹ đầu rồi theo ông đi, Tô An An nhìn thấy cô đi cùng Ngô quản gia thì tò mò liền theo sau.
Tại nhà hàng lớn, Âu lão gia ngồi cạnh bức tường kính trong suốt, ánh mắt nhìn xa xâm như đang suy nghĩ điều gì.Thấy cô bước tới ông thay đổi sắc mặt, nghiêm nghị nhìn cô. Thanh Thanh cúi đầu chào, ông gật đầu lên tiếng.
" Cô ngồi đi."
" Âu lão gia,ông tìm cháu có chuyện gì không ạ?"
Âu lão gia ra hiệu bằng ánh mắt, Ngô quản gia liền rút ra một tờ chi phiếu trống đặt lên bàn.
" Tôi không muốn dài dòng, cô muốn bao nhiêu mới chịu rời xa Âu Thiên Dương?"
Thanh Thanh tròn mắt nhìn ông đầy kinh ngạc, dù biết ông đến đây không có ý tốt, nhưng cô không ngờ ông lại mang tiền ra để mua đi tình cảm thế này.
" Âu lão gia, cháu không cần tiền, cháu và Thiên Dương là thật lòng yêu nhau. Xin ông đừng chia cắt chúng cháu."
" Cô cũng biết Âu gia chúng tôi là một gia tộc lớn nhất nhì thành phố này, biết bao nhà hào môn mơ ước làm thông gia còn chưa được.Cô nghĩ cô là ai mà muốn một bước nhảy lên cành cao làm phượng hoàng chứ!"
" Cháu biết gia thế của cháu không thể sánh được với Âu gia, nhưng cháu thật lòng yêu Thiên Dương,chuyện tình cảm không thể nào dùng tiền để so sánh được ông à."
" Cô nghĩ ta sẽ tin vào thứ mà cô cho là tình yêu kia sao? Trên đời này không có thứ gì không mua được bằng tiền cả. Tờ chi phiếu này cô có thể tùy ý ghi một con số nào vào cũng được, chỉ cần cô rời khỏi Âu Thiên Dương và biến mất khỏi thành phố này. Với lại Thiên Dương đã có hôn ước với Nam Cung gia, ta không thể nào chấp nhận một người có lý lịch nhơ nhuốc như cô làm cháu dâu ta đâu."
" Cháu và Thiên Dương đã nói sẽ cùng nhau vượt qua tất cả, dù ông có nói gì cháu cũng không từ bỏ anh ấy đâu.Cháu xin phép đi trước."
Thanh Thanh nói xong đứng lên rời khỏi nhà hàng, Âu lão gia xiếc chặc gậy trong tay.Quả nhiên cô ta không dể đối phó, nhưng ông cũng không phải một người đơn giản.Nếu nói chuyện nhẹ nhàng cô không nghe thì đừng trách sao ông dùng biện pháp mạnh.
Tô An An ngồi cách đó không xa nghe được toàn bộ câu chuyện. Cô ta nhếch môi cười thầm, hóa ra là không được người ta chấp nhận. Nói vậy cô vẩn còn cơ hội rồi. Nhưng Nam Cung gia là ai?sao cô chưa từng nghe qua, chuyện này phải tìm hiểu mới được.
Thanh Thanh rời khỏi nhà hàng với tâm trạng vô cùng tệ, cô chạy đến dựa vào gốc cây ven đường quỵ xuống khóc nức nở.Chưa bao giờ cô bị sĩ nhục và coi thường đến thế. Chẳng lẽ trên đời này người không có địa vị xã hội như cô thì không được có tình yêu và hạnh phúc hay sao? Chẳng lẽ thật lòng yêu một người cũng sai sao?
Tần Phong đi ngang qua vô tình thấy cô khóc vội chạy đến đở lấy cô đứng lên, nắm lấy tay cô hỏi.
Thanh Thanh em sao vậy?Có chuyện gì sao?"
Nhìn thấy Tần Phong cô cố gắng nén lại cảm xúc lau đi nước mắt của mình.
" Em... em không sao."
" Em đừng giấu anh, có chuyện gì rồi đúng không? Hay là Âu Thiên Dương hắn ức hiếp em?"
" Không có, Thiên Dương không có ức hiếp em. Anh đừng suy nghĩ lung tung nữa."
" Bỏ tay anh ra khỏi người cô ấy."